Nữ Giúp Việc Ngoan Ngoãn Muốn Thành Hư
Chương 2 : Chương 1.2
Ô Tiêu Tình biết cách nói chuyện và thái độ vừa rồi của mình hoàn toàn theo cảm tính, nhưng cô không nhịn được nữa sau nghiêm tục nói ra những lời này với tiểu học muội, gần như cô hối hận ngay lập tức, nhưng vì Chính Dân ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không bày tỏ gì nữa, nên có lẽ là rất muốn đi chơi cùng cô ta?
Thật ra cô không phải là loại người da mặt dày, người ta đã nói rõ ràng là không hoan nghênh rồi, còn ầm ĩ không đi không được, nên cô mới như thế nhưng thật ra lại là muốn nhìn phản ứng của Chính Dân, cuối cùng kết quả khiến cô thật thất vọng.
Có phải cô không bằng tiểu học muội vừa trẻ đẹp vừa đáng yêu đó không?
Ngay cả người đứng xem như học trưởng Hiếu Kiệt cũng bất bình thay cho cô, Chính Dân lại không nói gì, vẫn đùa giỡn cô ta, tiếp tục diễn trò một người hỏi một người trả lời với tiểu học muội. Cái gì mà muốn cô đống ý mới được? Căn bản là dọa người nha! Từ lúc nào mà cô lại có quyền lợi lớn như vậy?
Chẳng lẽ……… Anh cố ý làm như vậy là để kích thích cô?
Chính Dân đã không còn muốn ở một chỗ cùng cô nữa sao?
Một khi bắt đầu có loại suy nghĩ bất an này, các loại phỏng đoán kỳ quái liên tiếp hiện lên, khiến cho sắc mặt Ô Tiêu Tình tái xanh, đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Đứng lên, cũng không quan tâm đến những dụng cụ luyện tập này cần phải thu dọn cẩn thận mới được, Ô Tiêu Tình cảm giác bản thân không thể tiếp tục đợi trong không gian này nữa, đứng ở cửa thì có vẻ làm hai người kia chướng mắt, cô lắc mình đi ra ngoài.
Kim Chính Dân thấy thế liền vội vàng vươn tay, kịp thời kéo cánh tay của cô, nhưng ngay lúc đó bị cô hất ra. “Tiêu Tinh, tại sao em lại muốn như vậy? Anh………..” Thật ra thì có đi sinh nhật ngoài trời của học tỉ đó hay không không quan trọng, quan trọng là anh không thể bỏ cô ở chỗ này đợi một mình, hơn nữa thái độ rắp tâm bất lương của Dụ Dụ quá mức rõ ràng, khiến cho anh có cảm giác mình nên tỏ ra một chút thái độ đối với cô ta mới được. Vì vậy, anh mới đặc biệt nói với cô ta rằng nhất định phải có sự đồng ý của bạn gái thì anh mới đi được, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tuy anh thật sự khiến Tiêu Tình ăn giấm chua một chút nhưng tuyệt đối không bao giờ công khai ý đồ bắt cá hai tay, anh không hề nghĩ đến kết quả này.
“Anh đi chơi vui vẻ, không cần phải lo lắng cho em.”
“Tiêu Tình!”
Nghe qua giống như là anh đã tức giận. Ô Tiêu Tình dứt khoát bước nhanh hơn để nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ.
Vừa buồn đến uất ức còn cảm thấy khó chịu vô cùng, Ô Tiêu Tình thầm nghĩ mình nên rộng rãi, cho người ta mượn anh, đáng lẽ anh phải vui vẻ mà dẫn cô ta nhanh chân rời đi mới đúng chứ, tại sao còn cố gắng giữ cô lại? Hay là muốn cô mất thể diện?
Làm gì có người nào ngu ngốc mà đem bạn trai của mình cho mượn hào phóng như vậy? Khắp thiên hạ chắc chỉ có một mình cô ngốc như cô mới làm như vậy. Thật ra Ô Tiêu Tình hi vọng Kim Chính Dân sẽ đuổi theo cô, ngăn cô lại một lần nữa nhưng cuối cùng hi vọng khiến cho cô thật thất vọng. Rời khỏi câu lạc bộ, cô bước đi từ từ, vậy mà Kim Chính Dân cũng không đuổi theo, xem ra anh đã tiếp nhận ý tốt của cô rồi mang tiểu học muội xinh đẹp kia đi đến dự sinh nhật ngoài trời của chị cô ta!
Hừ! Đúng là loại người vô tình vô nghĩa………
Một mặt, Ô Tiêu Tình tức giận bản thân mình quá thiếu tự tin, một mặt cũng tức giận bạn trai không biết thương yêu cô, giữa hai người đã đến nước này, chắc sẽ sớm đoán trước được chuyện tiếp theo?
Ở trong mắt mọi người, Kim Chính Dân trời sinh tỏa sáng, sự hiện diện của anh như cục nam châm lớn có sức hút cực mạnh, hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mặc dù gia cảnh cũng không khá lắm nhưng anh là người thông minh, năng lực học tập tốt, hơn nữa lại hào phóng, cá tính phóng khoáng, đối với bằng hữu xung quanh đều chăm sóc cho nên nhân duyên rất tốt. Nhìn lại bản thân, dáng dấp cũng không tính là tuyệt đẹp, lại thiếu tự tin, luôn là một người kì quái. Đi chung cùng Kim Chính Dân mấy ngày nay, nhiền lần cô gián tiếp hoặc trực tiếp nghe thấy người bên cạnh phê bình, nhạo báng rằng: “Làm sao mà Kim Chính Dân thích cô ta được chứ?”. Từ khi vừa bắt đầu qua lại với nhau đến bây giờ, cô vẫn luôn luôn tự đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc, vì sao Chính Dân lại thích cô?
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Dĩ nhiên, cô đã từng hỏi Chính Dân nhiều lần, nhiều đến mức khiến Chính Dân cảm thấy phiền hà nhưng cô vẫn không có cách nào an tâm.Với điều kiện của Chính Dân, anh có thể tìm được cô gái còn tốt hơn cô rất nhiều lần nhưng Chính Dân lại luôn nói là: “Bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu, cho nên muốn ở bên cạnh em.”. Câu trả lời cho câu hỏi của cô.
Cô thật sự đáng yêu sao?
Ở trong mắt Chính Dân, cô là một cô gái đáng yêu ư?
Nói cho cùng, cô không hề tự tin với bản thân mình.
Ở trong mắt Chính Dân, cô sẽ luôn luôn đáng yêu như vậy sao?
Nếu có một ngày nào đó, cô đột nhiên không còn đáng yêu nữa thì sao?! Như vậy, đến lúc đó, liệu Chính Dân có rời bỏ cô không?
Sự sợ hãi này vẫn luôn ở trong lòng của Ô Tiêu Tình.
Cô chính là một cô gái khi yêu thường giận dỗi như vậy.
Biết rõ rằng Chính Dân không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình. Biết rõ rằng mình cần phải tự tin với bản thân một chútnhưng lại để tính cứng nhắc chi phối hàng động của cô, bất luận thế nào cũng không bao giờ hoạt bát được. Nếu cô có thể giống như tiểu học muội đó một chút thì tốt rồi. Trẻ tuổi, nhiệt tình và không che giấu khát vọng của bản thân với vật hay người mình thích, tràn đầy mưu tính mãnh liệt về cuộc sống và tương lai….. Chính Dân sẽ bị cô gái như vậy hấp dẫn cũng là một chuyện rất bình thường.
Là vì cô chưa đủ tốt.
Ô Tiêu Tình biết mình cần phải thay đổi, không chỉ ở tính tình, thái độ của cô mà còn ở những hành động giận dỗi của cô, cần phải tiến hành một cuộc cải tạo lớn, nhưng cô lại không có dũng khí thay đổi bản thân.
Không chỉ không có dũng khí, cô không biết rốt cuộc mình nên thay đổi mình như thế nào mới là tốt
Cứ tiếp tục những lời nói như vậy nữa, Chính Dân nhất định sẽ bị cô ta cướp đi……
Ngay lập tức, rất nhiều suy nghĩ trái ngược cứ quấn quanh nhau, khiến cho cô càng trở nên bi quan hơn, nghĩ tới chuyện vừa mới xảy ra, cảm giác Chính Dân như muốn rời khỏi cô, hốc mắt Ô Tiêu Tình rưng rưng. Bâng quơ đi trên đường, cô phát hiện ra càng lúc cô càng cách xa câu lạc bộ. Đột nhiên, đột nhiên cô vô lực ngồi xổm xuống, nước mắt lập tức tuôn ra như nước vỡ đê.
“Ô……….Chính Dân---….” Tại sao anh không đuổi theo đến đây tìm cô? Biết rõ cô đang hờn giỗi, lại không chịu ở bên an ủi cô. Chẳng lẽ anh tính cùng cô ta đi thật à?
“Em ghét nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với học muội kia…. Chính Dân, em ghen, em đang ghen đó!!!” Tại sao ở trước mặt anh, cô không bao giờ nói ra những lời này chứ? Những chuyện đau khổ, tâm trạng lo lắng, chỉ cần nói thẳng ra trước mặt anh là tốt rồi!
“Cô gái, cô làm sao vậy? Tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy?”
Ô Tiêu Tình dường như không nghe thấy những lời nói quan tâm xa lạ này cho đến khi đối phương vỗ nhẹ lên bả vai cô, lúc đó cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Một cô gái xinh đẹp mặt chiếc váy liền thân màu trắng đang mỉm cười với cô, vẻ mặt quan tâm không lời nào có thể miêu tả được. Lúc này Ô Tiêu Tình mới giật mình, phát hiện ra mình đang ở bên đường khóc thút thít, bộ dáng thì chật vật nên thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
“Cô ổn chứ?”
Không biết tại sao, Tiêu Tình cảm thấy gương mặt tươi cười của đối phương xem ra rất thành thật nhưng ở nơi tràn ngập sự lừa gạt, trộm cướp, ý xấu của những kẻ lừa gạt khiến xã hội vô cùng hỗ loạn nên cô không nên tùy tiện tiếp nhận lòng tốt của người xa lạ. Thế mà nhìn nụ cười của đối phương, cô chỉ biết ngây ngốc để cho người ta đỡ dậy.
Cái nắm tay êm ái truyền đến một cảm giác ấm áp vô cùng, Ô Tiêu Tình vốn ngừng khóc nhưng lại không nhịn được, nước mắt tụ lại nơi khóe mắt.
“Đừng khóc, đôi mắt xinh đẹp như thế không thích hợp để rơi nước mắt” Trần Thụy Thụy mỉm cười, an ủi cô: “Có chuyện gì đau lòng có thể nói cho tôi nghe được không?”
Trần Thụy Thụy vốn không có nào chống cự lại sự đáng yêu của cô gái nhỏ. Mỗi lần đi ở trên đường, cô sẽ không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào những cô gái xinh đẹp, thỉnh thoảng còn dõi theo họ, thậm chí còn đến gần bắt chuyện, chăm chú ngắm nhìn và lắng nghe rồi khuyên can, dỗ ngọt hết lời, sau đó dẫn họ đến làm hầu gái cho tiệm cafe của cô.
“Tôi….. ô… ô…..” Mặc dù người an ủi cô không phải là Chính Dân nhưng vì nhận được sự an ủi, cho nên Ô Tiêu Tình liền bật khóc to thành tiếng.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”Trần Thụy Thụy giữ tay cô rồi đưa lên vai cô ấy, sau đó không ngừng vỗ nhẹ vào đầu cô. “Cô và tôi đến tiệm của tôi ngồi một chút, có gì uất ức muốn nói, tôi sẽ ở bên bầu bạn cùng cô.”
Cô gái xinh đẹp chỉ là một người đi đường vô tình bắt gặp lại muốn đưa cô đến tiệm café ngồi một chút. Tiệm đó ở đâu? Ô Tiêu Tình bất ngờ đến ngây ngẩn cả người. Bình thường mà nói, đáng ra cô nên có chút ý thức nghi ngờ mới đúng, ai biết được đối phương sẽ mang cô tới nơi nào? Nhưng vào giờ phút này, tâm hồn Ô Tiêu Tình bất cứ giá nào cũng không muốn có tâm trạng tiêu cực, đàng nào Chính Dân cũng không quan tâm tới cô, cô cứ coi như là bị bắt cóc rồi bán tới nơi nào cũng không sao.
Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm....
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
27 chương
96 chương
198 chương