Nữ giám đốc hoàn mỹ

Chương 99 : Lập công

Sở dĩ tôi hỏi lại tên bắt cóc này là vì muốn xác minh xem anh hói có nói dối hay không, và tôi muốn chi tiết hơn. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là chuyện tên bắt cóc này thú nhận giống hệt như lời anh hói, gã cũng không biết người họ Tống đó ở đâu, mà chỉ biết số điện thoại đối phương gọi đến lúc đó thôi. Sau khi bắt cóc con trai của Bansha, họ đã liên lạc với đối phương một lần, sau khi xác định sự việc êm xuôi thì hai bên không còn liên lạc với nhau nữa. Ngoài ra, họ không hề nói cho người họ Tống kia về chuyện của vợ con Đồng An Chi, vì đây chỉ là chuyện tiện tay làm, họ giấu người họ Tống kia là vì muốn vơ vét một khoản của vợ con Đồng An Chi thôi. Sau khi truy hỏi một hồi, xác định tên bắt cóc đó không nói dối và cũng không giấu giếm điều gì, tôi thấy hơi bất đắc dĩ và lưỡng lự. Mình nên tự đi tìm người họ Tống đó, hay trực tiếp báo cảnh sát để họ tóm hắn đây? Hắn dùng sim điện thoại nội địa của Chiêng May, chỉ cần báo cảnh sát, chắc chắn họ sẽ có cách bắt được hắn. Nếu tôi tự đi tìm hắn, dùng điện thoại của tên bắt cóc này, Vinh Tiểu Tuyền và anh hói, chắc cũng có thể tìm được, nhưng phải cần có thời gian. Cũng có thể giữa chừng, tôi để lộ ra sơ hở, khiến đối phương cảnh giác và đào tẩu kịp thời. Nếu như vậy thì hỏng ăn, không có người họ Tống đó, bắt được đám anh hói cũng không có tác dụng gì quá lớn. Xem ra, chỉ có thể để cảnh sát bắt tên họ Tống thôi. Nghĩ đến đây, tôi đi vào trong căn nhà đổ nát, vừa hay thấy con trai Bansha đang cầm điện thoại chạy ra tìm mình, nó nói Bansha có chuyện muốn nói với tôi. Tôi cầm lấy chiếc điện thoại, Bansha ở đầu dây bên kia lập tức hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói cho ông ta biết địa chỉ và cách đi đến đây, rồi lại bảo ông ta để ý xem có nhìn thấy anh hói ở trêи đường hay không, nếu có thì bắt gã đến đây luôn. Ngắt máy của Bansha, tôi lại tra số điện thoại của Natcha, nhấn gọi. Sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi vào thẳng vấn đề nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, có muốn lập công không?” Natcha hơi nghi hoặc: “Cậu Dương, không biết lập công mà cậu nói là…” “Vụ án bắt cóc.” Natcha lập tức lên tinh thần: “Hả? Tình hình cụ thể thế nào? Là vợ con của cái ông ban sáng bị bắt cóc ư?” “Đúng vậy, không chỉ có hai người họ, còn có một bé trai năm tuổi là người dân của thành phố Chiêng May cũng bị bắt cóc. Ban nãy, tôi đã đánh hai tên bắt cóc bị thương, bắt được một tên trong số đó và đã giải cứu được con tin. Nhưng người chủ mưu vẫn chưa bị bắt, tôi báo số điện thoại của người chủ mưu cho ông, chắc giờ đối phương vẫn đang ở Chiêng May, chắc ông có thể bắt được hắn đấy.” Giọng nói của Natcha hơi kϊƈɦ động: “Cậu Dương, mau, cậu mau gửi số điện thoại cho tôi! Tôi sẽ đi bắt người ngay. Còn nữa, cậu cùng với con tin và cả mấy tên bắt cóc đang ở đâu?” “Có một tên bắt cóc tên là Vinh Tiểu Tuyền chắc đã được xe cấp cứu đưa vào viện rồi, một trong hai tên còn lại đang ở chỗ tôi, tên cuối cùng thì chắc đang ở quanh đây, giờ tôi sẽ gửi định vị cho ông. Ông hãy điều thêm vài cảnh sát đến đây chắc chắn sẽ có thể bắt được, nhưng buộc phải bắt được tên chủ mưu, không thể để hắn chuồn mất.” “Được, cậu Dương cứ yên tâm! Cảnh sát Chiêng May chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên tội phạm nào.” Tôi chẳng buồn nghe ông ta chém gió, sau khi cúp máy, tôi gửi địa chỉ và số điện thoại của gã họ Tống cho ông ta. Sở dĩ tôi không trực tiếp báo cảnh sát, mà gọi cho Natcha là vì muốn ông ta nợ tôi. Tôi có cách để ông ta lập công, hơn nữa còn là công lớn. Đương nhiên, người có công lớn nhất chắc chắn vẫn là tôi, hẳn là ông ta không thể giấu, mà cũng không giấu được. Không ngoài dự đoán của tôi thì họ sẽ đăng báo để tuyên dương tôi, phong danh hiệu du khách đẹp trai nhất hoặc dũng cảm nhất gì đó, khéo khi còn được thưởng một khoản tiền cũng nên. Ngoài ra, cũng vì chuyện này mà Đồng An Chi sẽ mang ơn tôi rất nhiều, nói chung với tôi mà nói thì chuyện này lợi bất cập hại. Còn về Bansha… Tôi sẽ không yêu cầu ông ta điều gì, dẫu sao sự việc cũng do tôi gây ra. Nếu không vì lần trước tôi bảo ông ta đánh Cung Chính Văn thì hắn ta đã không đối phó ông ta và con trai Bansha cũng không bị bắt cóc. Cất điện thoại đi, tôi lại kéo tên bắt cóc đó vào trong nhà, xé rách một mảng áo của hắn, để băng bó sơ qua vết thương trêи cánh tay. Sau đó, tôi kéo một cái ghế, bảo con trai Bansha ngồi xuống, hỏi nó có đói hay không. Đó là một đứa trẻ kiên cường và hiểu chuyện, rõ ràng nhìn thấy bánh bao và nước ở trêи bàn, nhưng vẫn lắc đầu nói không đói. Vợ của Đồng An Chi đã bình tĩnh lại, dẫn đứa bé đi tới cảm ơn tôi. Cô ta vẫn giữ máy với Đồng An Chi, sau khi tôi cũng gửi địa chỉ cho Đồng An Chi thì trò chuyện với cô ta một lúc. Cô ta nói ban sáng, mình dẫn con trai đi du thuyền, ra ven sông ở ngoại ô bắt bướm, vừa hay nhìn thấy mấy tên bắt cóc này nhét con trai của Bansha đang gào khóc vào trong một chiếc ô tô. Lúc đó, cô ta đã lớn giọng chất vấn đối phương, không ngờ đối phương lại xông qua bắt cả hai mẹ con cô ta đi luôn. Sau khi nhìn thấy cô ta xách túi và đeo đồng hồ hàng hiệu, chúng tra hỏi về điều kiện gia đình của cô ta, sau đó định tống tiền Đồng An Chi. Chúng tôi nói chuyện chừng mười phút, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ mô tô đang ngày một tới gần. Tôi bảo vợ Đồng An Chi dẫn hai đứa trẻ trốn vào góc nhà, sau đó tôi cầm súng giấu ra sau lưng, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa đổ nát. Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con không rõ biển số đã men theo con đường đất phóng như bay tới, phanh kít một tiếng trước căn nhà dột nát, đi phía sau còn có một đội xe mô tô. Cửa xe mở ra, Bansha cầm một khẩu súng lao nhanh từ trêи xe xuống, gọi vào trong nhà: “Dương, cậu Dương.” Tôi vừa mở cửa, con trai của Bansha đã chạy như bay sượt qua chân tôi ra ngoài, miệng gào lớn lên gọi bố. Hai mắt của Bansha đỏ hoe, ông ta dắt súng vào eo, sau đó chạy tới bế con trai mình lên. Tên côn đồ không coi trọng đạo nghĩa này cũng có lúc ủy mị. Thuộc hạ của ông ta lôi một người khá cao hói đầu từ trêи xe xuống, đó chính là anh hói bị xe máy đè gãy hai chân. Nhưng mặt mày anh hói bây giờ sưng vù, thậm chí là biến dạng. Sau khi bị người ta lôi ra ngoài, anh hói ngồi phịch xuống đất như đống bùn nhão, rõ ràng hắn ta đã bị đánh một trận tơi bời. Vợ của Đồng An Chi dẫn con trai đi đến cạnh tôi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Anh Phương, chồng tôi đã đến chưa?” Tôi lắc đầu: “Chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi, cô yên tâm. Những người ở ngoài kia đều là bạn bè ở đây của tôi, cô cứ chờ ở trong này đi.” Nói rồi, tôi đi ra ngoài, nhìn anh hói đang nằm bất động như con lợn chết dưới đất, tôi hỏi Bansha: “Chưa đánh chết đấy chứ?” Bansha lau khóe mắt: “Chưa, nó chỉ ngất đi thôi.” “Chưa đánh chết thì tốt! Bảo người của ông giữ lấy hắn, lát nữa cảnh sát sẽ tới.” Bansha gật đầu, ngoảnh lại hô lên vài tiếng, người của ông ta đều giấu hết dao và súng đi. Sau đó, Bansha lại bế con trai đi tới, căng thẳng nhìn lên bả vai tôi, hỏi: “Dương, cậu bị thương rồi, không nặng chứ?” Con trai ông ta chen ngang: “Chú bị người xấu chém một nhát, chảy máu rồi.” Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé: “Chú không sao, vết thương nhỏ ấy mà, lát nữa vào viện tiêm và uống thuốc là khỏi ngay.” “Chú dũng cảm quá!” Bansha nghiến răng, đột nhiên thả con trai mình xuống, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Dương, cậu đã cứu con trai tôi, tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Từ nay trở đi, cậu chính là đại ca của tôi. Tôi giao mạng mình cho cậu, bất kể cậu gặp phải chuyện gì, dù ở Xiêng La hay Hoa Hạ, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi…”