Nữ giám đốc hoàn mỹ

Chương 97 : Chỉ đơn giản là một bất ngờ

Nhưng xe tăng tốc cần thời gian. Khi hắn ta mới tăng tốc, đầu xe của tôi đã đụng chéo phải đuôi xe của hắn ta. Xe đang lao nhanh trêи đường cao tốc sợ nhất là đâm nhau. Dù chỉ là va chạm nhẹ cũng có thể khiến xe bị mất cân bằng, nhất là đâm lệch, chắn chắn sẽ mất khống chế và lật xe. Xe máy của anh hói cũng không phải ngoại lệ. Chỉ đụng phải đuôi xe mà đã chao đảo rồi lật ngược, dưới tác động mạnh của quán tính đẩy anh hói trượt dài về phía trước cho tới khi đập vào quả đồi bên cạnh con đường thì mới dừng lại. Xe của tôi cũng không ngoại lệ. Sự mất cân bằng do bánh trước đâm phải là rất lớn. May mà tôi đã chuẩn bị trước, lúc đâm vào tôi đã buông tay ga đạp phanh giảm tốc độ, đồng thời nắm chặt tay lái. Hơn nữa, xe Prince rất vững nên mới không bị lật ngay tức khắc. Nhưng chiếc xe vẫn bị chệch tay lái, lao ra khỏi con đường, không thể nào đi vững được nữa, chắc chắn sẽ lật. Khi tốc độ vừa được giảm xuống, tôi nhắm chuẩn vào một đống cỏ, nhảy từ trêи xe xuống, ôm đầu theo bản năng, để cơ thể lăn tròn. Lăn được vài vòng, tôi cảm thấy cơ thể không có chỗ nào đau lắm. Sau đó, tôi bò dậy, vừa cởi mũ trêи đầu vừa chạy về phía anh hói. Anh hói nằm bên dưới chiếc xe mô tô của mình, hình như bị đè chặt, vừa kêu la vừa cố gắng đẩy cái xe ra. “Mẹ kiếp!” Thấy tôi lao tới, anh hói chửi một câu với vẻ mặt dữ dằn, sau đó đưa tay sờ vào vùng sườn. Tôi biết hắn ta có súng nhưng bản thân còn cách hắn tới vài mét. Nếu như động tác không đủ nhanh thì rất có khả năng tôi sẽ chết. Khi hắn ta vừa lấy khẩu súng màu đen từ eo ra, tôi lấy chiếc mũ vừa tháo khỏi đầu vứt mạnh về phía hắn ta, vừa hay đập trúng vào họng súng. “Bộp.” một tiếng. Khẩu súng rớt khỏi tay anh hói, bay đi, rơi xuống chỗ cách tên này ba mét. Tôi vội vàng chạy tới nhặt khẩu súng, sau đó thở phào nhẹ nhõm. “Mẹ kiếp, mày là ai?” Anh hói bị xe máy đè chặt, gầm lên với tôi đầy hung dữ. Tôi không vội đáp lại mà nhìn khẩu súng trong tay. Đây là lần đầu tiên tôi cầm món đồ chơi này, nhưng tôi biết nó có chốt tay an toàn và anh hói đã mở chốt đó. Nói cách khác khẩu súng này đã sẵn sàng cho một phát bắn. Nếu như vừa nãy chậm một chút hoặc là chiếc mũ không vứt trúng thì giờ có lẽ tôi đã nằm một chỗ rồi. Táy máy một lúc, tôi đi tới bên cạnh hắn ta, quỳ xuống, sau khi lấy ra điện thoại của đối phương, tôi mới dí súng vào đầu đối phương và hỏi giọng thản nhiên: “Người ở đâu?” Anh hói cười lạnh lùng: “Hừ, thằng nhãi đến súng còn không biết dùng mà định hù ông đây à?” Tôi đột nhiên bật cười, mấy tên ăn tiền mà Cung Chính Văn tìm được này sao mồm miệng cứng thế? Tôi cười, lắc đầu bất đắc dĩ, rồi lại nhìn hai chân hắn ta bị xe máy đè chặt. Tôi ngồi thẳng lên chiếc xe. Anh hói kêu thảm thiết, sau đó nghiến răng nhịn đau, chửi tôi không ngừng. Tôi nhặt một mảnh kĩnh vỡ của gương chiếu hậu, quơ quơ vài đường trêи động mạch chân của hắn ta, nói: “Hói à, nếu tao ghim miếng kính ở đây, mày nói xem mình có thể sống được mấy phút?” Không đợi anh hói đáp lại, tôi nói xong là ghim luôn miếng kính lên chân hắn ta. Nhưng hắn ta mặc quần bò, rạch vài đường cũng chỉ chảy có một chút máu. Bất lực, tôi đành phải xé quần của hắn, dùng miếng kính từ từ rạch vài đường lên động mạnh chân. Anh hói vẫn không ngừng chửi rủa, các loại lời bậy bạ về gia đình và mười tám đời tổ tông. Nhưng khi tôi rạch quần hắn ta thủng một lỗ, đâm đầu nhọn của miếng kính vào da thì tên nay đột nhiên hét lên khủng khϊế͙p͙: “Đừng! Tôi nói, tôi nói…” Tôi bật cười, vừa rồi Vinh Tiểu Tuyền phải chịu nhiều đau khổ lắm mới nói, anh hói này miệng vừa thối vừa cứng nhưng thực ra còn biết sợ hơn cả Vinh Tiểu Tuyền. Anh hói nói rõ ràng rành mạch. Hắn ta không chỉ nói cho tôi đầu mối nơi bọn chúng ẩn nấp mà còn chỉ định vị trêи điện thoại cho tôi. Tôi cầm điện thoại của hắn ta, dắt súng vào eo, nhặt mũ bảo hiểm của mình lên, sau đó đi về chiếc xe Prince 250CC đang nằm lật bên vệ đường. “Người anh em, tôi đã làm theo rồi, anh tha cho tôi một lần đi.” Anh hói nằm dưới đất cầu khẩn. Tôi liếc nhìn hắn ta: “Đây chẳng phải là đã tha cho mày rồi sao?” Hắn ta nói bằng giọng nức nở: “Không phải… Chân tôi không thể cử động được, cảm giác sắp gãy rồi. Cậu khoan dung độ lượng, người tốt thì làm cho chót, giúp tôi kéo ra chút được không?” Tôi cười lắc đầu: “Yên tâm, lát nữa có cảnh sát tới sẽ giúp mày.” Vừa nói tôi vừa dựng chiếc xe Prince dậy kiểm tra. Chiếc xe chỉ bị xước xát một chút, không có vấn đề gì lớn. Tôi lại đội mũ lên đầu, khởi động xe máy chạy về hướng mà anh hói đã nói. Nơi bọn chúng ẩn nấp ở rất gần đây, cũng không tới mười phút đi đường, ở trong một ngôi nhà cũ nát bỏ hoang tập trung cao su ở gần sông Mae Ping. Tôi lần theo con đường có cỏ mọc tới ngôi nhà cũ nát gần đó, nhìn thấy một chiếc xe hơi đỗ trước ngôi nhà nhưng không thấy bóng dáng ai. Anh hói nói đám bọn chúng còn một người đang đợi ở trong căn nhà, kẻ có quan hệ mật thiết với Cung Chính Văn đang ở trong thành phố Chiêng May chỉ huy. Còn người bạn địa phương trước đó vài ngày đưa bọn họ đi chơi khu lân cận tưởng bọn họ chỉ đến tham quan nên tối qua đã tách nhau ra rồi. Người đó cũng không biết bọn chúng đi bắt cóc người ta. Hơn nữa, đúng là bọn chúng còn bắt cóc thêm hai mẹ con nữa, bởi vì khi bắt cóc con trai Bansha thì đã bị cặp mẹ con người đó nhìn thấy, để không bị bại lộ, bọn chúng đành bắt cóc luôn bọn họ. Sau khi biết người phụ nữ và đứa bé là người nhà của một người giàu có thì bọn chúng lại nảy ra suy nghĩ cướp bóc tài sản. Đợi sau khi xử lý xong với tôi, đòi vài chục triệu tệ từ Đồng An Chi rồi tháo chạy tới một quốc gia Đông Nam Á khác. Nói cách khác vợ và con trai của Đồng Anh Chi bị dính vào vào một cách ngoài ý muốn. May mà tôi sớm đã giải quyết xong anh hói và Vinh Tiểu Tuyền, cứu bọn họ ra không khó, đối phương chỉ còn có một người, rất dễ đối phó. Chỉ cần đảm bảo tên đó không làm bị thương đứa bé là được. Tôi chạy thẳng chiếc xe tới trước cửa, xuống xe, không hề bỏ mũ xuống mà đi thẳng tới cửa. “A Thủy đấy à?” Giọng nói đầy nghi ngờ từ trong nhà truyền ra. Tôi bắt chước giọng nói của Vinh Tiểu Tuyền, đáp lại: “Ừ, anh hói đâu?” “Không phải anh hói đi đón mày à…” Âm thanh đó lập tức im bặt, ngay sau đó là tiếng quát đầy phẫn nộ: “Mày không phải A Thủy, mày là ai?” Khi giọng gã vừa vang lên, tôi bèn đạp mạnh tấm cửa gỗ mục nát, rút súng ra lao vào. Đối diện tôi là một gã đàn ông gầy gò tầm hơn hai mươi tuổi, đang cầm một con dao phay chém về phía tôi. Tôi không kịp tránh, chỉ có thể dùng mũ bảo hiểm đỡ lại, đồng thời đạp mạnh chân lên bụng gã. “Cốp” một tiếng, con dao chém mạnh vào chiếc mũ cứng ngắc, sau đó trượt qua một bên, rạch thành một đường trêи vai của tôi. Nhưng đối phương cũng bị tôi đạp lăn ra đất. Tôi lại thuận thế cầm súng chĩa vào gã, nói: “Cấm nhúc nhích, vứt con dao đi, nếu không ông mày sẽ tiễn mày đi gặp ông bà đấy.”