Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 486
Nghe Bạch Vi nói xong, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.
“Sau này, vì một nguyên nhân bí mật nào đó, những người này đều đã chết cả, hoặc bị đưa đi khỏi đây nên mới để lại hòn đảo này. Có lẽ những lời đồn thổi đầu tiên về cỏ Long Diên cũng là từ miệng những người này mà ra”.
Bạch Vi nhíu chặt mày, nhưng cũng đang có vài điều chưa thông suốt. Còn tôi thì nghĩ tới một chuyện khác: “Nếu thời cận đại còn có người từng đến đây, thế họ rời đi bằng cách nào? Việc cấp bách của chúng ta bây giờ không phải là tìm hiểu những người này từ đâu tới, mà phải biết thứ họ hiến tế là gì, như vậy thì mới có cơ hội mở cái bàn thờ này ra được”.
Tôi quét mắt nhìn mọi người, rồi dừng lại ở Hồ Kiếm, y bị tôi nhìn chằm chằm đến mức run lên, nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Tôi nảy ra một ý, vội vàng chạy tới trước bàn thờ, nhìn thẳng vào chính giữa.
Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, giữa bàn thờ có một cái hố, bên dưới thì là một mảng đen kịt.
Tôi hết sức vui mừng, hỏi: “Có ai có dây ở đây không?”
“Tôi có, sợi vừa thả xuống nước ấy, vẫn chưa khô đâu, Phương Dương, anh định làm gì thế?”
Hồ Kiếm vừa đáp vừa lấy một sợi dây trong túi ra.
Tôi cười he he nói: “Anh xem đây”.
Triệu Thư Hằng đột nhiên nói: “Khoan đã Phương Dương, không phải anh định buộc sợi dây vào người rồi nhảy xuống phía dưới của bàn thờ để xem đấy chứ? Nếu đúng là thế thì tôi không đồng ý đâu”.
Những người khác cũng hiểu ra và đều phản đối, tôi cau mày, quan sát tình hình xung quanh rồi nghĩ ra một cách.
Tôi tước một đầu của sợi dây thành hình một tấm lưới co dãn nhỏ, rồi thắt một cái thòng lọng ở phần giữa, còn đầu bên kia sợi dây thì tôi buộc thêm vào một tảng đá chừng mấy cân.
Tôi lùi lại vài bước, nói: “Việc lớn đã thành!”
Mọi người đều thấy nghi hoặc, hỏi tôi đang làm gì.
Tôi đành giải thích: “Đây là cách chúng ta tìm ra vật hiến tế”.
Nói xong, tôi buộc cố định một đầu của sợi dây lên một thân cây, rồi từ từ thả đầu buộc đá xuống phía dưới bàn thờ.
Khi tôi thả lỏng sợi dây từng chút một, độ sâu của bàn thờ cũng dần hiện lên trước mặt chúng tôi.
Ba mét…
Năm mét…
Mười mét.
Cuối cùng đã đến đáy, tôi lại thả sợi dây xuống tiếp, sau đó kéo mạnh một cái. Đoạn sợi dây buộc thòng lọng lập tức mở ra, còn cái lưới mà tôi buộc vào sợi dây cũng bung ra, tự động vợt những thứ ở bên dưới lên.
Chờ vài giây, tôi kéo sợi dây lên.
Mượn chút ánh sáng của ánh chiều tà còn sót lại, lúc nhìn rõ thứ ở trong lưới, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha, còn có nhóm Hàn Mỹ Kỳ đều hét lên thất thanh, độ lớn của đê-xi-ben khiến tôi và Triệu Thư Hằng phải bịt tai lại.
Duy chỉ có Hồ Kiếm hình như là đã quen với âm thanh ở mức độ này rồi, y chỉ giật khóe miệng, chứ không có biểu hiện khó chịu gì.
Tôi, Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đi tới gần trước, chỉ thấy trong cái lưới có một đống xương, hầu hết đều hoàn chỉnh. Từ hình dạng của bộ xương có thể thấy là xương của một loài động vật nào đó.
Tôi quan sát một lúc, sau khi xác định trêи bộ xương không hề có vấn đề gì, tôi mới lấy mấy cái lá cây bọc một bộ xương khá lớn lên.
Tôi quan sát kỹ thì thấy hình như bộ xương này trông khá quen, tôi và Triệu Thư Hằng đều nghi hoặc nhìn nó, Hồ Kiếm đột nhiên mừng rỡ nói: “Tôi biết đây là thứ gì! Đó là xương sống của gà rừng”.
“Gà rừng? Anh chắc chứ?”
Hồ Kiếm gật đầu đáp: “Đương nhiên, tôi làm thợ săn bao năm, nên quen với mấy thứ này lắm. Ban đầu, tôi cứ thấy giống xương của gà rừng, nhưng nghĩ thấy không đơn giản như thế, nên mới không nói cho mọi người biết. Ai ngờ bây giờ vừa nhìn một cái thì hóa ra là xương sống của gà rừng thật”.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương