Nếu chúng tôi cứ uổng công vô ích thế này, chắc tối nay sẽ là bữa ăn tối cuối cùng của chúng tôi mất. Đêm qua vì ở trong hang động, nên con mãng xà khổng lồ không thể phát huy được sở trường của mình. Nhưng tôi có thể dùng súng săn để tấn công mắt nó, vì thế mới khiến nó phải rút lui. Song bây giờ xem ra, nếu chúng tôi không quay lại cái hang đó thì chỉ còn một con đường chết thôi. “Mọi người xem này! Xem tôi tìm được thứ gì này!” Lúc này, sau lưng tôi chợt vang lên một âm thanh cố đè thấp nhưng vẫn cực kỳ kϊƈɦ động. Tôi ngoảnh lại thì thấy Hồ Kiếm đang mừng rỡ nhìn xuống mặt đất. Tôi vội vã chạy tới, chỉ thấy trước mặt y đang có một cây cỏ kỳ lạ. Tại sao tôi lại nói nó kỳ lạ? Tôi đã từng nói rằng hòn đảo này rõ ràng nằm giữa đường đi từ Thịnh Hải đến Xiêng La, đây vốn là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới, nhưng không hiểu tại sao ở đây lại có loại thực vật chỉ xứ lạnh mới có như cây lá kim. Cũng chính vì thế, đến tận bây giờ, tất cả những cây cối mà chúng tôi nhìn thấy đều thuộc loài thực vật lá kim, nhưng cây cỏ trước mặt chúng tôi lúc này thì khác. Nó đã đi ngược lại với quy luật tự nhiên, sinh trưởng ra tán lá rộng, lá có hình tròn, lại còn bốn phiến. Tiền Lệ Lệ mừng rỡ nói: “Oa, cây cỏ này đẹp thế, là cỏ bốn lá à?” Phùng Kha không chút khách sáo nói: “Đần độn, không phải cứ có bốn lá thì đều là cỏ bốn lá đâu”. “…” Hồ Kiếm giải thích: “Loại cỏ này tên là cỏ Long Diên, rất hiếm có. Trước kia, khi còn là thợ săn trong núi, tôi thường xuyên có thể nhìn thấy loại cỏ này, nhưng sau này đến nhà họ Hàn làm quản gia rồi thì rất hiếm khi thấy”. Nhìn gương mặt đầy vẻ rạng rỡ của y, tôi có thể đoán loại thực vật tên là cỏ Long Diên chắc chắn rất hiếm. “Loại cỏ Long Diên này có tác dụng gì?” Triệu Thư Hằng khó hiểu hỏi. Hồ Kiếm mỉm cười vuốt râu, nhưng phát hiện mình không phải là ông lão râu dài trong phim ảnh, nên chuyển sang sờ mũi một cách lúng túng, đáp: “Cỏ Long Diên tên sao thì ý vậy, con rồng nhổ ra một bãi nước bọt, sau một thời gian ươm mầm và sinh trưởng thì mọc thành cây. Loại thực vật này nhìn thì giống cỏ, nhưng thật ra là một loại cây đấy”. Hồ Kiếm còn cố ý tạo điểm nhấn, cười he he, đến khi chúng tôi bắt đầu sốt ruột mới nói tiếp: “Nhưng loài cây này không bao giờ lớn. Có nghĩa là bây giờ, chúng ta nhìn thấy nó thế nào thì mười năm sau nó vẫn như vậy. Cùng với đó là nó cũng không bị khô héo vào mùa đông. Còn tác dụng của nó thì tôi mới chỉ nghe nói đến thôi, chứ chưa trải nghiệm thực tế bao giờ”. “Nghe nói cỏ Long Diên có công dụng khiến tế bào của sinh vật phát triển nhanh chóng, tốc độ cũng tăng nhanh, có thể phá giới hạn vốn có của sinh vật. Điều này có nghĩa là nếu ta ăn nó thì sẽ cao hơn, mạnh hơn và tốc độ cũng nhanh hơn”. Nói rồi, Hồ Kiếm cẩn thận dùng cành cây xoay tròn vùng đất quanh cỏ Long Diên, sợ chúng tôi chẳng may giẫm vào. “Tôi không thèm tin, gì mà nói quá…” Hồ Kiếm vừa nói dứt lời, Phùng Kha ở một bên đã bĩu môi, nhưng vừa định nói tiếp thì cô ả chợt kinh ngạc bịt miệng lại, nói khẽ: “Lẽ nào trêи hòn đảo này có rất nhiều cỏ Long Diên, mà con mãng xà khổng lồ và hổ răng kiếm cũng là sinh vật ăn loại cỏ này mà lớn?” Đôi mắt to tròn của Phùng Kha đầy vẻ khó tin, cô ả sửng sốt nhìn cây cỏ trông hết sức bình thường ở trước mặt Hồ Kiếm. Phùng Kha vừa nói vậy, chúng tôi cũng chợt hiểu ra, rồi nhìn nụ cười thần bí trêи gương mặt của Hồ Kiếm, hệt như đã phát hiện ra điều bí ẩn gì đó của hòn đảo này.