Từ khi chúng tôi đến hòn đảo này tới bây giờ, không chỉ không có bất cứ liên lạc nào với thế giới bên ngoài, đã thế vì thường xuyên rơi vào cảnh nguy hiểm vì những hiểm họa chết người nên sau cùng ai cũng cảm thấy tuyệt vọng. Tuy không nói ra, nhưng cảm giác đè nén trong lòng đó, không cần nói cũng hiểu được. Nhưng bây giờ cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra một chút hi vọng, nếu chúng tôi đoán không sai, chỉ cần đợi chưa đầy một tháng nữa, khi chuyển giao giữa hai mùa thu và đông, chúng tôi từ vùng đồng bằng ở giữa tiến vào khu rừng ở giữa hòn đảo này, có lẽ trêи đó sẽ có bí mật. Trước kia chúng tôi từng phỏng đoán rằng có lẽ hòn đảo này không phải tự nhiên mà có, nếu không làm sao xuất hiện những hiện tượng và thời tiết kỳ lạ như vậy được? Nhưng nếu nó do con người tạo ra, không nhắc đến kỹ thuật chế tác phải cao siêu cỡ nào, chỉ riêng mục đích chế tạo cũng là một ẩn số rồi. Bây giờ tất cả đang bày ra trước mặt chúng tôi, khu rừng ở chính giữa vẫn đang đợi chúng tôi khám phá. Ngày trêи đảo cứ dần trôi qua, trong mười mấy ngày tiếp đó, chúng tôi tăng cường săn bắn, chế biến thịt động vật thành thịt khô để có thể tiện mang theo bên mình, cho dù tình huống đột xuất xảy ra, chúng tôi cũng có đủ thời gian đối phó. Sau khi đã chuẩn bị hết vật dụng cần thiết cho cuộc sống, chúng tôi chỉ cần lặng lẽ chờ mùa đông ập đến. Mùa đông trước đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho chúng tôi, hổ răng kiếm, bão tuyết, bầy sói… Bây giờ nhớ lại vẫn thấy rùng mình. Chúng tôi tính toán thời, do trêи hòn đảo này không có lịch, chúng tôi chỉ có thể đoán thời gian đại khái, vì thế trong mấy ngày sau cùng, ngày nào chúng tôi cũng nhân lúc săn bắn mà tới khu vực giáp ranh giữa khu rừng và vùng đồng bằng để quan sát. Mà phương pháp quan sát của chúng tôi cực kỳ đơn giản, ném xác một con thỏ hoặc động vật nhỏ khác vào bụi cỏ ở vùng đồng bằng từ phía xa, nếu cái xác này nhanh chóng biến mất, hóa thành một đống xương trắng, chứng tỏ côn trùng vẫn chưa đi. Nhưng nếu cái xác không có bất kỳ vấn đề gì, chứng tỏ côn trùng đã đi cả rồi, ngày hôm đó là cơ hội tốt nhất để tiến vào khu rừng trong cùng, nếu bỏ lỡ ngày hôm đó, có lẽ sẽ phải đợi thêm một tháng. Đối với những người đã bị giày vò đến mức ám ảnh như chúng tôi, việc này thực sự khó chấp nhận. Ngày hôm đó, tôi và Triệu Thư Hằng vẫn ra ngoài săn bắn như mọi khi. Bởi vì tạm thời không thiếu thức ăn, vì thế tâm thái của chúng tôi khá tùy ý, nhưng suốt cả thời gian dài như vậy, kinh nghiệm săn bắn trong rừng của chúng tôi đã nhuần nhuyễn đến độ không thể nhuần nhuyễn hơn nên nhanh chóng bắt được mấy con thỏ và gà rừng. Vì thế chúng tôi lại đi về phía giáp ranh giữa khu rừng và vùng đồng bằng. Tôi và Triệu Thư Hằng nhanh chóng đến nơi quen thuộc, giáp ranh giữa bìa rừng và vùng đồng bằng, gần như ngày nào chúng tôi cũng đến đây. Tôi nhắm chuẩn bụi cỏ cách đó không xa, ném con thỏ trong tay về phía đó, xác của con thỏ vừa vặn rơi trúng vào bụi cỏ, từ phía xa vẫn nhìn thấy cái bóng trắng mờ. “Phương Dương, nhìn kìa!” Mấy phút sau, Triệu Thư Hằng kêu lên, tôi vội vàng nhìn về phía bụi cỏ. Nếu là ngày hôm qua, chúng tôi ném con thỏ vào, chưa đầy một phút, con thỏ đã bị cấu xé đến bảy tám phần, đâu thể nhìn ra màu trắng của nó nữa. Thế nhưng lúc này nhìn khác, con thỏ không có chuyện gì, thậm chí tôi ngờ rằng, nếu nó còn sống, chắc hẳn đã tung tăng nhảy đi chỗ khác rồi. Hai mắt tôi suýt nữa lồi ra ngoài. “Quá tuyệt vời! Chúng ta quan sát thêm lúc nữa, nếu chắc chắn đám côn trùng đã đi rồi, chúng ta sẽ quay về gọi họ”. Trong lòng tôi hết sức kϊƈɦ động và vui mừng, chỉ cần đợi thêm khoảng ba mươi giây nữa, chỉ cần con thỏ không có động tĩnh gì, chúng tôi có thể lập tức quay về gọi người, sau đó dùng thêm vài cái xác động vật để mở đường là sẽ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề của vùng đồng bằng này. “Con thỏ không bị ăn!” Triệu Thư Hằng kinh ngạc hô lên, sung sướиɠ ôm lấy tôi, “Con thỏ không sao rồi, chúng ta có thể về nhà rồi!”