Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 439
Nhưng chuyện khiến đỉnh đầu chúng tôi bốc hơi lạnh đã xảy ra. Một lát sau, bên ngoài cánh cửa gỗ ở cửa hang động đã xuất hiện một cái đầu to đùng, sau đó là hai cái chân vừa mạnh vừa có lực…
Sau khi nó đứng sừng sững ở con đường nhỏ bên ngoài hang động, cái đầu to oành của nó còn quay về phía chúng tôi, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến toàn thân chúng tôi lạnh toát như rơi xuống hố băng.
Con hổ răng kiếm đã nhảy xuống rồi!
Lúc trước, tôi đã từng giải thích về vị trí địa lý của hang động này. Nó nằm giữa hai ngọn núi, phần ở giữa hình thành một chỗ trống, còn mặt thì ngoảnh về phía biển.
Cửa hang có một con đường nhỏ dốc hình thang khá phù hợp cho con người đi lại, nhưng đối với các loài động vật khác thì lại rất khó khăn.
Tôi cứ tưởng tấn công thất bại thì con thú khổng lồ này sẽ dần lùi bước, nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ đến là ngay sau đó nó đã cho chúng tôi một bài học sâu sắc.
Các loài động vật hung dữ sinh trưởng trêи hòn đảo này đã có trí thông minh vượt xa loài động vật có иɦũ ɦσα thân hình to lớn như loài hổ Bangladesh, cho nên nó còn biết lần theo con đường nhỏ mà xuống đây!
“Mọi người mau chặn cửa lại!”
Đúng lúc này, khát vọng sống của tất cả mọi người cũng đã bị kϊƈɦ thích. Chúng tôi đều biết rằng cánh cửa gỗ ngoài cửa hang chính là tấm lá chắn cuối cùng của mình, nếu đến cánh cửa gỗ này cũng bị phá vỡ thì chúng tôi chết là cái chắc.
Cùng với đó, chỉ cần chúng tôi có đủ sức, thậm chí có thể sử dụng cánh cửa gỗ làm lá chắn để đuổi con hổ răng kiếm hung dữ này ra ngoài, cuối cùng đẩy nó xuống vách núi.
Đương nhiên đây chỉ là một câu chuyện đùa, thậm chí tôi còn đang hoài nghi dựa vào sức của mấy người chúng tôi, có thể đương đầu với sự tấn công của con hổ răng kiếm này hay không còn là một vấn đề.
Cuối cùng thì con hổ răng kiếm cũng đã đứng vững vàng, chúng tôi cũng đè chặt phía sau cánh cửa gỗ.
“Gào!”
Con hổ răng kiếm gầm lên một tiếng, cái răng nanh dài đáng sợ của nó lóe ra tia sáng lạnh lẽo, mùi hôi tanh như sắp xông thẳng vào trong đầu chúng tôi.
Ngay sau đó, nó đã bắt đầu hành động. Nó vồ một cái chân lên trêи cánh cửa gỗ, ba người đàn ông chúng tôi đè ở ngay phía trước cửa. Sau một cú vồ của nó, chúng tôi chỉ cảm thấy như có một cái chùy nặng cả tấn đập mạnh xuống. Dù cách một cánh cửa gỗ, áp lực đã được chia ra, nhưng chúng tôi vẫn thấy tê rần khắp toàn thân.
Con hổ răng kiếm không cam tâm, sau khi lấy sức, nó lại bồi thêm một cú nữa, tôi chửi thề: “Mẹ kiếp! Thế này không ổn rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết ở đây mất thôi”.
Mặt Triệu Thư Hằng đỏ bừng: “Phương Dương, anh có súng còn gì, giết con súc sinh này đi!”
Hồ Kiếm cũng nói: “Đúng đấy, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Sắp không giữ cửa được nữa rồi!”
Không chỉ chúng tôi, đến hai cô gái và một cô nhóc con đang hỗ trợ đẩy cửa ở phía sau cũng tái mặt, bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức.
Tôi nghiến răng nói: “Thế các anh giữ cửa nhé!”
Dứt lời, nhân lúc con hổ răng kiếm dừng tấn công, tôi lùi lại, mở hé cánh cửa gỗ ra, chĩa họng súng vào con hổ răng kiếm, rồi nổ một phát súng đầu.
Pằng!
Tia lửa bắn ra trong bóng tối, con hổ răng kiếm lại gầm lên một tiếng. Lòng tôi sốt sắng, trong một khoảng cách gần thế này, tôi không cần ngắm cũng có thể bắn trúng nó, nhưng cái giá phải trả là dù tôi có ngắm cũng chưa chắc đã bắn trúng chỗ hiểm của nó.
Phải biết là vị trí hiện tại của tôi chỉ có thể bắn vào da của con hổ răng kiếm, còn đầu và bụng thì đừng có mơ.
Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, chỉ liên tục thêm đạn và bắn liên tiếp ba phát nữa ra. Nhưng hình như con hổ răng kiếm đã thông minh hơn.
Nó không dùng chân để đập cửa nữa, thay vào đó là bắt đầu dùng sức ở phần vai!
Cánh cửa gỗ vốn đã sắp sập, bây giờ càng khó cầm cự hơn. Gương mặt của Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm đã trở nên dữ tợn, chúng tôi đang rơi vào tình thế nguy hiểm!
“Mẹ kiếp! Ông liều mạng với mày!”
Tôi cũng thầm thấy đầy tuyệt vọng, gào lên một tiếng rồi điên cuồng nã súng vào người của con hổ răng kiếm. Một phát đạn không giết nổi nó thì tôi sẽ bắn hai phát, hai phát mà vẫn không được thì năm phát!
Tóm lại, dù hôm nay chúng tôi phải chết ở đây, con hổ răng kiếm này cũng đừng mong được nguyên vẹn!
Bây giờ, tôi chỉ mong sao mình có một khẩu súng đạn ghém trong tay. Dù đây là một con thú dữ, nhưng với năm phát đạn, nó cũng sẽ biến thành cái sàng ngay!
Con hổ răng kiếm rất khỏe, mỗi cú đập của nó đều như long trời lở đất, lớp tuyết tích tụ trêи đỉnh núi rơi xuống. Đến Bạch Vi, người luôn bình tĩnh từ lúc đặt chân đến hòn đảo này, bây giờ cũng đã có vẻ đầy tuyệt vọng.
Tôi vừa tiếp tục nã súng, vừa nói: “Mọi người đừng lo, con… Con hổ răng kiếm này không vào đây được đâu”.
Nhưng đến tôi cũng không tin câu mà mình vừa nói ra.
Còn con hổ răng kiếm này hình như cũng nghe hiểu lời nói của tôi, nó càng tăng sức đập vào cánh cửa gỗ hơn. Cánh cửa gỗ lập tức chao đảo, còn khẩu súng của tôi cũng đã để lại những vết thương chằng chịt trêи người con hổ răng kiếm này.
Tiếng hổ răng kiếm gào thét giận dữ hòa lẫn với tiếng súng lượn quanh bên tai chúng tôi. Cuối cùng, âm thanh bên ngoài đột nhiên dừng hẳn.
Chúng tôi đều ngẩn người: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi sao?”
Hàn Mỹ Kỳ ngạc nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Không biết, nhưng giờ tôi không nhìn thấy nó đâu nữa cả”.
Tôi quan sát hai phía qua khe hở của cánh cửa gỗ, không còn thấy bóng dáng của con hổ răng kiếm đâu nữa, mà chỉ còn cơn bão tuyết dữ dội thôi.
Tôi thầm thở phào một hói: “Không biết nó đi đâu mất rồi, chắc trúng nhiều đạn của tôi quá nên nó cũng sợ rồi”.
Chúng tôi sống rồi.
Mấy người chúng tôi nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ không dám tin. Tôi ôm chầm lấy Bạch Vi, cô ấy cũng kϊƈɦ động dựa vào lòng tôi.
Còn Hàn Mỹ Kỳ thì ôm lấy cánh tay của Hồ Kiếm gào khóc, Hồ Kiếm đương nhiên không dám có hành động gì quá phận, nhưng điều này cũng lây sang cô bé con, nó cũng chạy tới khóc lóc om sòm.
Triệu Thư Hằng thì lúng túng sờ mũi, bĩu môi.
Lưu lạc trêи đảo hoang đã lâu, chúng tôi không chỉ gặp con người, mà còn có rất nhiều các con vật khác, nhưng chưa bao giờ cảm giác được cái chết cận kề như hôm nay. Thậm chí chúng tôi còn nghĩ, nếu con hổ răng kiếm đó nhịn đau, đập thêm một cú nữa thì chúng tôi toi mạng rồi.
May mắn là nó cũng biết sợ.
Qua đợt áp sát lặng lẽ của con hổ răng kiếm tới cửa hang của chúng tôi lần này, tôi đã hiểu ra một bài học, bất kỳ sinh vật nào cũng có ưu điểm riêng của mình. Ví dụ như con hổ răng kiếm này, dù nó là động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng trí thông minh của nó không hề thấp chút nào.
Chúng tôi há miệng thở dốc, cảm giác bất an trong lòng tôi đã giảm bớt, tôi chuẩn bị đi ra ngoài xem sao.
Nhưng tôi còn chưa đi được bước nào, Bạch Vi đột nhiên kéo tôi lại: “Đừng vội, anh quan sát xung quanh đi đã, em sợ con hổ răng kiếm vẫn chưa đi xa đâu”.
Tôi gật đầu, bây giờ tôi đã không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào trêи nóc hang qua khe hở nữa, chỉ có cơn gió lạnh đang lan xuống bên dưới thôi.
Nhưng tôi vừa bước chân ra ngoài đã cảm thấy là lạ.
Tôi nhìn lên phía trước, cửa hang đã sớm phủ đầy tuyết, che kín dấu chân mà con hổ răng kiếm để lại, nhưng có một vài điểm rất kỳ lạ.
Thường thì tuyết sẽ rơi đều, nhưng bây giờ có một khu vực như đang cản tuyết rơi, tuyết không thể rơi xuống đó được, nên mặt đất hình thành một khoảng trống hình tròn không hề có một bông tuyết nào.
Truyện khác cùng thể loại
402 chương
188 chương
55 chương
119 chương
41 chương
41 chương
22 chương