Dù thế nào, tôi cũng phải sống. Hồi ở Xiêng La và Yến Kinh, biết bao lần thập tử nhất sinh mà tôi vẫn sống sót thì lần này đã là gì? Tôi cẩn thận tìm kiếm dấu vết của con mồi trong rừng, đồng thời đề phòng các con vật khác tập kϊƈɦ. Chẳng mấy chốc đã có một con mồi không thể phù hợp hơn xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đó là một con lợn rừng. Con lợn rừng này không to, chỉ khoảng mấy chục cân, lông trêи khắp người nó đen xì, ranh nanh vẫn còn nhỏ, xem ra con lợn rừng này mới lớn thôi. Chỉ cần tôi bắt được cơ hội là có thể hạ nó bằng một đòn và giết được nó ngay. Mà với một con lợn to cỡ này, có thể đủ cho tôi và Bạch Vi ăn trong mấy tháng. Lúc này, con thú hoang không hề phát hiện ra tôi đang núp sau bụi cây, nó đang vui vẻ ủn đống cỏ và rễ cây ở phía trước. Tôi nín thở, im lặng, ngắm vào nó… Con thú hoang vẫn đang vui vẻ chạy quanh đống cỏ, đúng lúc này, nó đột nhiên dừng lại. Nó nhìn sang phía bên phải, thì ra là mấy con chim. Nên nó lại tiếp tục ùn cỏ. Tôi vung mạnh tay lên, tôi phi cây gậy gỗ chứa đầy sức mạnh như phóng cây lao đâm thẳng vào cổ con lợn rừng. Nó bị một lực mạnh làm chấn động lăn lộn, sau đó bắt đầu kêu rêи đau đớn. Tôi nuốt nước miếng, không dám do dự tiếp. Bây giờ, con lợn rừng đang gào thét và máu ở cổ nó liên tục chảy ra. Nếu tôi không nhanh chóng xử lý nó, khéo rất nhanh sẽ có động vật cướp mồi mới chạy đến đây. Đến lúc đó, tôi có muốn chạy cũng khó.Ở ngoài mà săn bắt lợn rừng là hành vi trái pháp luật, nhưng ở đây, nếu không giết nó thì tôi và Bạch Vi sẽ chết mất. Tôi thầm mặc niệm cho nó ba câu, sau đó đi đến gần nó. Trông thấy tôi đi đến, con lợn rừng lập tức nằm thẳng cẳng dưới đất. Nhưng “cây giáo” đơn giản của tôi đã cắm sâu vào cổ nó, dưới đất lênh láng máu trông rất nhức mắt, còn con lợn rừng thì đã cạn kiệt sức lực từ lâu. Tôi dùng sức rút cây giáo ra, sau đó lại liên tục đâm thêm vài nhát vào người nó. Cuối cùng con lợn rừng không còn kêu nữa, hoàn toàn tắt thở. Tôi không dám thả lỏng, vừa tiếp tục chú ý tình hình xung quanh, vừa dùng vài nhành cây trói con lợn rừng này lại, rồi kéo lê nó trêи mặt đất về. May sao tôi đã hồi phục sức lực khá nhiều sau lần bị cảm trước, dù con lợn rừng này nặng vài chục cân, nhưng với tôi thì vẫn là chuyện nhỏ. Không bao lâu sau, tôi đã kéo nó về gần hang động. Tôi đang phân vân không biết để xác của nó ở đâu thì chợt nghe thấy có tiếng hét kinh hãi vọng từ trong hang ra. Bạch Vi? Tôi vội vàng để con lợn lại đó rồi chạy vào trong hang động, nhưng ngoài Bạch Vi ra thì không còn ai ở bên trong nữa cả. Còn lúc này, Bạch Vi đang kinh hãi nhìn về phía bờ biển ở góc xéo hang động. Nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tôi cũng thấy kinh ngạc, có hai người đang nằm trêи bờ biển, một nam, một nữ. Điều quan trọng hơn là nhìn dáng người và quần áo thì trông họ không giống Vương Cương và Viên Dung. Tôi vội vàng kéo xác con lợn rừng vào gần hang, rồi phủ cỏ lên che tạm, tránh bị người hoặc con vật thính mũi nào khác lấy trộm mất. Bấy giờ, tôi và Bạch Vi mới khoác chăn lên, chạy ra biển. Bây giờ chỉ cần có thể gặp được bất kỳ ai cũng là một tin tốt lành với chúng tôi, vì biết đâu họ có thể mang lại tin tức tốt gì đó. Tôi và Bạch Vi đội gió lạnh đi đến bờ biển, còn hai người nằm dưới cát đó thì chúng tôi đều không quen. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác, người phụ nữ thì mặc một bộ váy ngắn bó sát bên trong, kết hợp với một chiếc áo khoác dáng dài bên ngoài. Họ đều là người Hoa Hạ, vẫn còn thở, nhưng rất yếu. Tôi thấy do dự, chúng tôi không biết hai người này. Nếu chúng tôi mặc kệ họ, trong thời tiết thế này, họ sẽ bị chết cóng là cái chắc. Nhưng nếu chúng tôi cứu họ, nhỡ đâu câu chuyện người nông dân và con rắn lại tái diễn thì sao? Nếu tôi chỉ có một mình thì không sao, vấn đề là Bạch Vi, tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Bạch Vi cũng đã nhìn ra nỗi băn khoăn của tôi, tranh đấu tư tưởng một lúc, tôi nói: “Bạch Vi, chúng ta đỡ họ vào rừng trước đi”. Bạch Vi gật đầu, chúng tôi chia nhau ra người dìu người đàn ông, người đỡ người phụ nữ, đi vào rừng. Nhưng vừa đi vào rừng, chúng tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói. “Phương Dương! Bạch Vi!” Nghe thấy giọng nói này, tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một người đàn ông toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu xuất hiện trong rừng. Dù mặt mày anh ta nhem nhuốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét của khuôn mặt. Đây không phải là Triệu Thư Hằng mà chúng tôi tìm kiếm lâu nay hay sao? Nhìn thấy chúng tôi, anh ta cũng vô cùng kϊƈɦ động. Anh ta hô lớn lên rồi chạy về phía chúng tôi: “Phương Dương, giám đốc Bạch, hai người cũng ở đây à! Tốt quá rồi, thì ra hai người không sao”. Tôi cũng vội vàng đặt người đàn ông ngồi dựa vào cạnh một cái cây đại thụ, rồi ôm chầm lấy Triệu Thư Hằng. Tôi đấm vào ngực anh ta một cú, nói: “Mẹ kiếp, tôi còn tưởng anh chết rồi đấy! Tôi và Bạch Vi tìm khắp bờ biển mà không có tin tức gì cả”. Triệu Thư Hằng và chúng tôi chào hỏi nhau, tôi lại giới thiệu hai người ở dưới đất cho anh ta. Bây giờ, bất ngờ có thêm Triệu Thư Hằng nhập đội, tôi có thể yên tâm được rồi. Dẫu sao nếu câu chuyện kia thật sự tái diễn lại thì chúng tôi cũng có lợi thế về số người hơn. Triệu Thư Hằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Không chỉ có hai người đâu, tôi cũng cứu được một nhóc con”. Dứt lời, anh ta gọi với vào trong rừng cây phía sau: “Ê nhóc con, ra đây đi”. Nhóc con? Anh ta vừa nói dứt câu, trong bụi cây phía sau đã phát ra tiếng xột xoạt, ngay sau đó cũng có một cô bé nhếch nhác đi ra ngoài, tôi khó hiểu hỏi: “Anh đã cứu một cô bé?” Triệu Thư Hằng ngại ngùng gãi đầu: “Ừ. Lúc tỉnh lại, tôi bị dạt vào bờ biển, chẳng có ai bên cạnh, chỉ có vài cái xác thôi. Tôi sợ chết khϊế͙p͙, về sau mới hiểu ra chắc là chúng ta gặp tai nạn trêи không, máy bay bị rơi”. Nói rồi, anh ta gọi cô bé đó lại gần. Cô bé đó rụt rè không dám ngẩng đầu lên nói chuyện, tôi hỏi: “Em tên là gì?” Triệu Thư Hằng cũng nhìn cô bé, nhưng cô bé ấy không trả lời. Triệu Thư Hằng ngượng ngập nói: “Tôi cũng không biết, nhưng lúc đó nhìn thấy mấy cái xác ấy xong, tôi đã phát hiện ra cô bé này vẫn còn thở, nên mới cứu nó. Nhưng người nằm cạnh cô bé trêи bờ biển chắc là bố mẹ nó, bọn họ đều đã…” Tôi không nhiều lời, cúi người xuống nói: “Nhóc con, sau này em đi theo bọn anh nhé!” Cô bé gật đầu, tôi nói: “Nếu đã vậy, chúng ta mau về thôi. Tôi và Bạch Vi đã tìm được một hang động cách đây không xa, vị trí rất ok, hơn nữa chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi”. Triệu Thư Hằng kéo tôi nói: “Khoan đã, mấy hôm vừa rồi, chúng tôi cũng đã tìm thấy một cái hang đất, đều ở đó suốt. Giờ chúng tôi theo hai người đến đó, không ảnh hưởng đến hai người chứ?” Haizz, quả nhiên là bản tính của Triệu Thư Hằng, nói chuyện vài câu mà không cợt nhả là không chịu được, giờ anh ta còn bắt đầu nháy mắt.