Cung Chính Vinh đang rất tự tin, nhưng nghe tôi nói xong, mặt hắn chợt có vẻ cổ quái: “Chuyện này cũng bị cậu đoán ra được, được đấy, không hổ là Phương Dương”. Sau đó Cung Chính Vinh nói: “Cậu nghĩ ra cũng không sao. Thấy cơ hội đã tới, đương nhiên tôi phải nắm lấy. Nếu Đỗ Minh Hào ở Xiêng La xa xôi kia đã hận cậu thấu xương, sao tôi lại không lợi dụng gã chứ? Đáng tiếc là dù tên này giỏi, nhưng lại quá tự tin vào bản thân. Nếu gã bất chấp hơn một chút, có lẽ cục diện đã không như bây giờ”. Tôi cười lạnh nói: “May mà Đỗ Minh Hào tự cao tự đại, không thì nếu La Nhất Chính và bố mẹ tôi mà xảy ra chuyện gì, cả nhà họ Cung các người không ai thoát được đâu”. Sau khi nghe Cung Chính Vinh nói xong, cuối cùng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng hiểu những chuyện ly kỳ liên tiếp xảy ra bấy lâu nay là từ đâu mà ra, tại sao bọn họ luôn mất manh mối vào những lúc mấu chốt nhất, thì ra tất cả chuyện này đều có một kẻ chủ mưu khác. Đương nhiên dù tôi đã đoán ra chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng Cung Chính Vinh thừa nhận, tôi vẫn không khỏi thầm dựng ngón tay cái với hắn. Một bàn cờ khổng lồ như vậy, nhưng hầu như hắn không có một sai lầm nào. Phải biết rằng nếu giữa chừng có một chút sơ hở gì đó thôi, hắn sẽ lập tức bị mẹ mình lôi ra xử lý ngay. Giết hắn thì chắc không, nhưng thu hồi tài sản và đuổi ra khỏi gia tộc là điều chắc chắn. “Có phải mọi người thấy rất lạ không? Tại sao rõ ràng tôi biết các người đã cứu được bố mẹ của Phương Dương ra, nhưng vẫn mặc kệ?” Cung Chính Vinh cười ha ha: “Còn một chuyện nữa, tại sao tôi luôn chỉ uy hϊế͙p͙ Phương Dương, tăng áp lực cho cậu ấy, mà không có bất kỳ hành động thực tế gì?” “Tại sao với thực lực như của nhà họ Cung, tôi vẫn cứ chơi trò mèo vờn chuột với các người, thậm chí còn lôi cả mình vào?” “…” “Vì đó là tất cả những gì mà tôi muốn!” Vẻ mặt của Cung Chính Vinh trở nên hung dữ: “Những gì tôi muốn thì đều đã được hết rồi, Chính Văn vào tù, tôi đoán không nhầm thì mẹ tôi cũng sắp bị bắt, chú tôi thì biến thành người tàn tật. Còn Cung Chính Vinh tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cung, gia tộc này đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi”. Tôi hít sâu một hơi nói: “Anh không sợ nhà họ Bạch tới gây phiền phức à? Anh tưởng hành động này của mình có thể lừa được họ sao?” “Nhà họ Bạch? Ha, lúc trước tôi còn tưởng nhà họ thế nào, ai dè thực chất cũng chỉ biết mấy trò hạ lưu đâm lén thôi. Huống hồ nếu tôi đã nắm nhà họ Cung trong tay rồi thì cần phải có bầu không khí tươi mới, sau này nhà họ Cung sẽ không còn mối liên hệ gì với nhà họ Bạch nữa”. Nụ cười trêи gương mặt của Cung Chính Vinh ngày càng trở nên kỳ dị và kϊƈɦ động. Bây giờ, tôi chỉ mong hắn phấn kϊƈɦ quá rồi lên cơn đau tim chết luôn đi là bỗng dưng tôi bớt đi một kẻ thù lớn. Để loại người như hắn sống trêи đời, đồng thời còn là kẻ thù của tôi thì áp lực quá. Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng có vẻ kinh ngạc, dù Ôn Hân không cùng trải qua nhiều chuyện với chúng tôi, nhưng ít nhiều cô ấy vẫn biết vài chuyện. Bây giờ, nghe thấy lời bộc bạch của Cung Chính Vinh, cô ấy cũng thấy khá ngạc nhiên. Tôi hờ hững nói: “Đây đúng là một tin chấn động, không khác so với tôi đoán là mấy. Nhưng Cung Chính Vinh, hôm nay, anh đến đây chỉ định huênh hoang với chúng tôi thôi à?” “Ha ha, đương nhiên là không. Phương Dương, tôi quá hiểu cậu rồi, ngược lại cậu cũng vậy. Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết mục đích tôi đến đây hay sao?” Mặt Cung Chính Vinh đầy vẻ đắc ý. Tôi cười lạnh: “Nếu tư tưởng và quan niệm khác nhau thì còn gì để mà nói nữa?” Cung Chính Vinh vỗ tay: “Phương Dương, mục đích tôi đến đây hôm nay rất đơn giản. Một, nếu cậu vẫn định đối phó nhà họ Cung thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định ấy đi, huống hồ tên đầu sỏ hại cậu trước kia là Cung Chính Văn cũng đã vào tù rồi, đến mẹ tôi chuyên uy hϊế͙p͙ cậu cũng sắp phải đứng trước vành móng ngựa. Kết quả như vậy quá mỹ mãn rồi còn gì? Cậu nên biết điều mà rút đi, đấy mới là cách làm đúng đắn của người thông minh”. Thấy tôi không lên tiếng, Cung Chính Vinh nói tiếp: “Hai, nếu cậu vẫn tiếp tục đối đầu với nhà họ Cung chúng tôi, cậu phải biết là dù thực lực bây giờ của nhà họ Cung không còn lớn mạnh như trước, nhưng so với cậu chúng tôi vẫn là con quái vật khổng lồ. Dù cậu có chỗ dựa là tập đoàn Vọng Thiên ở Yến Kinh thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến chúng tôi đâu. Bởi sự thật là với chúng tôi, cậu chỉ là một con kiến hôi thôi”. Trong mắt Cung Chính Vinh chứa đầy vẻ khinh thường, dứt lời, hắn cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Lâu lắm tôi không được nói những tâm tư trong lòng ra một cách thoải mái thế này. Mấy người có biết những ngày qua, tôi phải gian nan thế nào không? Tôi đã phải sống nén nhịn cả nửa đời người ở nhà họ Cung rồi”. Tôi mỉm cười: “Trước kia, tôi cũng chỉ là một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào với Cung Chính Văn, nhưng hắn ta đã vào tù rồi, mẹ anh cũng rất tài giỏi, nhưng cũng sắp đi tù rồi. Còn anh, ngoài mưu toan quỷ kế ra thì còn có cái tài cán gì? Huống hồ anh còn quay lưng lại với nhà họ Bạch, để rồi xem tôi với ai mới là người xui xẻo!” Nói xong, tôi đứng dậy: “Phải biết là một con chó trung thành thì mới được gọi là chó, nếu con chó này có ý đồ phản bội thì chẳng có người chủ nào thèm nuôi nữa đâu”. Mặt của Cung Chính Vinh lạnh đi: “Được, Phương Dương, chúng ta cùng chờ xem”. Nói xong, Cung Chính Vinh dẫn hai người vệ sĩ nghênh ngang rời đi. Tôi khó mà tưởng tượng nổi một kẻ xúc động thế này mà lại là “người ngoài cuộc” thiết kế ra một ván cờ như thế. Chờ Cung Chính Vinh đi rời, Tề Vũ Manh mới nói: “Vì vậy phe thứ ba không phải chỉ có hai người, ngoài Đỗ Minh Hào và Trương Phú Cường ra, còn có tên này nữa?” Tôi gật đầu: “Đây cũng chính là điều làm tôi rối não trước kia. Với địa vị hiện giờ của Trương Phú Cường, dù muốn thăng chức, ông ấy cũng không nhất thiết phải bắt tay với tên tội phạm đang bị truy nã là Đỗ Minh Hào. Thì ra là vì Cung Chính Vinh, ông ấy mới dám liều một phen. Chỉ có điều đáng tiếc là bây giờ Cung Chính Vinh đã đạt được mục đích, nhưng hắn đã qua cầu rút ván”. Triệu Thư Hằng trầm mặc một lúc rồi nói: “Phương Dương, anh nói xem nếu tôi có thể đạt đến cái trình độ này của hắn, có phải sẽ ngồi vào được vị trí lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vọng Thiên không?” Tôi cười đáp: “Anh hỏi câu này chứng tỏ còn xa mới đạt tới cảnh giới ấy. Nhưng bây giờ anh đã là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, một trong những công ty con lớn nhất của tập đoàn Vọng Thiên rồi. Tuy không phải lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, nhưng cũng có kém cạnh gì đâu”. Tề Vũ Manh chớp chớp đôi mắt to tròn, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau, mới nói: “Sự việc đã sáng tỏ, nhưng chuyện mà chúng ta đã làm thì không phải hối hận. Vả lại, với Phương Dương mà nói, lần này không chỉ khiến Cung Chính Văn vào tù, mà mẹ hắn ta cũng bị đẩy vào đường cùng. Tóm lại là lợi nhiều hơn hại”. Tôi cong khóe miệng: “Tôi không lo chuyện này, mà tôi đang nghĩ có thêm một kẻ thù như Cung Chính Vinh không biết là phúc hay họa đây?” Chúng tôi im lặng nhìn nhau, ngồi trầm mặc trong quán, đến khi cà phê nguội lạnh, Triệu Thư Hằng nói: “Đi thôi, Phương Dương, chúng ta đi ăn đã. Nếu sự việc đã kết thúc, chúng ta có thể lập tức chuẩn bị đi đàm phán với công ty National được rồi”,“National?” Triệu Thư Hằng vừa nói xong, Ôn Hân luôn im lặng chợt lên tiếng.