“Phương Dương, vậy là không còn gì để thương lượng nữa à?” Cung Chính Vinh cất giọng lạnh lùng: “Tôi đang cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu…” “Dừng, đừng cho tôi cơ hội nữa. Những chuyện rác rưởi của nhà họ Cung các anh tôi không muốn, cũng không có hứng quan tâm. Anh chỉ cần biết chưa đến mười ngày nữa là Cung Chính Văn sẽ chính thức bị chuyển đến nhà tù, đợi hắn ta vào đó rồi thì không ai có thể cứu hắn ta được nữa. Mà bây giờ, người có thể cứu hắn ta cũng chỉ có tôi”. Thoắt cái đã đến ngày kho báu Tam Bảo Tiên Hạ mở cửa. Các thế lực cũng đã đến đỉnh Chúc Dung – đỉnh chính của Hành Sơn. Ngoài các thế lực ở địa phận Tương Nam còn có một vài thế lực đến từ những nơi khác. Truyền thuyết liên quan đến kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ đã có từ lâu, thế nên rất nhiều người có hứng thú với khối kho báu này, sau khi biết được tấm bản đồ kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ lưu truyền ở chợ đen khu vực Tương Nam, rất nhiều thế lực ở những vùng khác cũng lần lượt hành động. Biển người đông nghìn nghịt trêи đỉnh Chúc Dung. Hơn nữa, tất cả đều là người tu hành. Sau khi xác định kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ nằm ở đỉnh Chúc Dung, nơi này đã được phong tỏa, không mở cửa cho người bình thường. “Tên bán bản đồ kho báu ở chợ đen Tương Nam là một kẻ khốn nạn, hắn đã bán cho rất nhiều người, cứ thế này, cạnh tranh sẽ rất khốc liệt đấy nhỉ? Với thực lực của anh em mình, e rằng chỉ có thể ăn phần rơi rớt còn lại trong đống báu đấy thôi.” “Đúng vậy, lần này không chỉ trêи 90% thế lực tu hành ở địa phận Tương Nam đến, mà rất nhiều người tu hành từ nơi khác cũng đến, người tranh giành kho báu thực sự rất nhiều.” “Không cần lo lắng, nghe đồn, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ rất phong phú, anh em có thể không lấy được nhiều món đồ tốt, nhưng chí ít cũng sẽ không ra về tay trắng. “Tôi đến đây không phải chỉ vì kho báu, nghe nói, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ là ‘di sản’ cuối cùng của nền văn minh tu hành, tôi thực sự muốn xem xem, nền văn minh tu hành trước đó như thế nào.”…… Trêи đỉnh Chúc Dung, đám đông nhốn nhao, ai ai cũng thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi.Ầm ầm! Lúc mọi người đang đợi kho báu mở cửa, Hành Sơn đột nhiên chấn động mạnh. Sau đó, ánh mây bảy sắc xuất hiện trêи đỉnh Hành Sơn. Trong ánh mây bảy sắc đó, có rất nhiều kiến trúc cung điện lúc ẩn lúc hiện, đây chính là ảo ảnh. Mọi người trêи đỉnh Hành Sơn lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng này, ai ai cũng giương mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi. Cho dù mọi người ở đây đều là người tu hành, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ thế này. Ai ai cũng cảm thấy không thể tin nổi. “Trời ơi, hiện tượng kỳ lạ này thật đẹp, ảo ảnh này đúng là giống với cung điện trêи trời trong truyền thuyết.” “Có thể có hiện tượng kỳ lạ thế này, kho báu trong Tam Bảo Tiên Hạ chắc chắn rất phong phú.” “Lẽ nào thật sự giống như một số sách cổ ghi chép, nền văn minh trước đó là nền văn minh tu hành phát triển thịnh vượng nhất? Bởi vì bùng nổ chiến tranh giữa các tu sĩ nên mới dẫn đến thời đại Mạt Pháp, rồi mới hình thành giới tu hành hiện nay?” “Tôi bỗng cảm thấy, có thể trêи đời này thực sự có tiên nhân.” “Nếu như thực sự có tiên nhân, sau này tôi sẽ dốc sức tu hành, sớm ngày trở thành tiên nhân.” Lúc mọi người bị chấn động bởi hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trêи đỉnh Chúc Phong, Diệp Phàm cũng đã đến nơi, bên cạnh anh ngoài Triệu Vũ còn có đám người Hứa Ác Lai và Hứa Nhị Cẩu. “Từ thế trận này có thể thấy, muốn giành được kho báu, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da.” Lão Đỗ nhìn biển người trêи đỉnh Chúc Dung, không khỏi chau mày lại. Lúc này, Hứa Nhị Cẩu cũng bực mình chau mày lại, nói với Diệp Phàm: “Anh nói đi, anh làm cái quái gì vậy?” “Nếu anh tìm chúng tôi sớm hơn một chút, chúng ta có thể âm thầm ôm trọn đống kho báu này.” “Bây giờ lại phải liều mạng đi tranh giành với người khác.” “Ờ……” Diệp Phàm sờ mũi rồi nói: “Tại tôi, tại tôi……” “Sớm biết lão Hứa có người em gái tài giỏi như cô, tôi tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ hồ đồ thế này.” “Có điều các người yên tâm, các người chỉ cần giải quyết được cơ quan trong kho báu, những người muốn tranh giành kho báu cứ để tôi xử lý là được.” Lúc Diệp Phàm đang nói chuyện phiếm với Hứa Nhị Cẩu. Mạc Thiên Cơ đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào ảo ảnh cùng ánh mây bảy sắc trêи đỉnh Chúc Dung, kϊƈɦ động đến nỗi toàn thân run rẩy. “Trời ơi, tuyệt diệu, thực sự rất tuyệt diệu!” “Người phàm không thể thiết kế ra cơ quan thế này, tuyệt đối là bút tích của tiên nhân.” “Có thể nhìn thấy thiết kế cơ quan như thế này, lần này cho dù phải chết tôi cũng thấy xứng đáng!” Mạc Thiên Cơ tự cảm thán một mình.Ánh mắt của ông ta có chút điên cuồng! “Thợ Mộc, ông có nhìn ra con đường nào không?” Tìm được lối vào chưa?” Hứa Nhị Cẩu nhìn Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh rồi hỏi. “Ừm!” Mạc Thiên Cơ gật đầu. “Ờ, thế thì ông mau nói đi, vào bằng lối nào, chúng ta nhanh chóng lẻn vào trước.” Hứa Nhị Cẩu sững sờ một lúc, vội thúc ɖu͙ƈ Mạc Thiên Cơ. “Lão đại, không phải vội, đợi một lúc nữa.” Mạc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí!Ầm ầm! Ngay lúc này, đỉnh Chúc Dung rung lên, giống như xảy ra một trận động đất vậy. Cho dù hầu hết mọi người ở đây đều là người tu hành, cũng suýt nữa thì mất thăng bằng, ngã trêи mặt đất. Sau cú chấn động, trêи đỉnh Chúc Dung xuất hiện một vết nứt sâu không rõ đáy, giống như thiên thần dùng rìu bổ đỉnh Chúc Dung vậy. “Lối vào, là lối vào!” “Lối vào đã xuất hiện, mọi người mau vào trong giành lấy kho báu đi.” “Xông lên, xông lên……” Nhìn thấy vết nứt xuất hiện trêи đỉnh Chúc Phong, đám đông có mặt ở đó như phát điên vậy, ùn ùn dốc toàn lực lao vào vết nứt đó. Vết nứt đó rất đặc biệt, giống như một cái miệng há to. Sâu thẳm tối tăm, không thấy đáy. Diệp Phàm cùng Hứa Ác Lai, Triệu Vũ thấy cảnh tượng như vậy cũng chuẩn bị lao về trong. Nhưng Hứa Nhị Cẩu đột nhiên cản họ lại rồi nói: “Đợi đã, Thợ Mộc còn chưa nói, các người vội cái gì?” Lúc này, Mạc Thiên Cơ mới cười nói với Diệp Phàm: “Cậu Diệp, đừng nóng vội, mặc dù vết nứt trêи đỉnh núi cũng được xem là lối vào kho báu, nhưng nếu đi lối đó thì thực sự mười phần chết chín.” “Hả?” Diệp Phàm sững sờ, hỏi Mạc Thiên Cơ: “Theo lời ông nói, lẽ nào kho báu không chỉ có một lối này?” Lần trước anh chứng kiến thủ đoạn của Mạc Thiên Cơ, ông chính là người có trình độ về cơ quan thuật lợi hại nhất mà anh từng gặp. Vì thế, Diệp Phàm tin tưởng vào nhận định của Mạc Thiên Cơ đối với cơ quan. “Ừm!” Mạc Thiên Cơ đắc ý nói: “Cậu Diệp, may mà lần này cậu tìm được chúng tôi, không phải tôi chém gió, trêи thế gian này ngoài tôi ra, không ai có thể phát hiện được lối vào khác của kho báu.” “Lối vào khác ở đâu?” Diệp Phàm tò mò hỏi. “Ở trêи trời!” Mặc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí, đồng thời chỉ tay vào ảo ảnh đang hiện rõ trong ánh mây bảy sắc trêи đỉnh Chúc Dung. Diệp Phàm nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh trong ánh mây bảy sắc trêи đỉnh Chúc Dung, lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.