Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 289
Bụp!
Cây gậy trong tay tôi tiếp tục chặn cây gậy rút lại, lực rất mạnh, tôi cảm thấy gang bàn tay mình tê rần. Nhưng ngay sau đó, người đàn ông cầm quân thích đã đánh tới, con dao quân thích lóe sáng đâm thẳng vào ót tôi.
Tôi cúi mạnh đầu xuống, đồng thời lộn nhào chếch về phía trước thoát khỏi vòng công kϊƈɦ của hai người đó. Những tên côn đồ khác thấy vậy, đều gào thét lao về phía tôi. Tôi nhanh chóng chạy ra khe hở của bọn chúng, thầm nói không xong rồi.
Bây giờ, tôi đang bị đàn áp, không có chút sức lực phản kháng nào. Nếu cảnh sát ở bên ngoài vẫn không nghĩ ra cách, chắc sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết ở đây.
Trông thấy đám côn đồ đó lại xông tới, còn trước mặt tôi đã hết đường đi. Tôi nghiến răng, quay người lại, đánh một tên.
Tính tình của Tưởng Linh khá giống Lý Tuyền, cũng không biết mấy cô gái làm cảnh sát này có phải đều cứng đầu như vậy không, cô ta nhìn tôi, trừng mắt, nhất định không chịu mở miệng.
“Ha, cô muốn ngang thì cứ ngang đi, dù sao bây giờ Lý Tuyền và tôi cũng đường ai nấy đi rồi, nếu không phải anh em của tôi để tâm đến chị ấy như vậy, tôi cũng không thèm quan tâm chị ấy sống hay chết, cô không chịu nói thì cứ đợi tin chết của chị ấy đi.”
Dựa vào ghế xoay một cách lười biếng, dù lòng rất sốt ruột, nhưng mặt tôi vẫn không hề biểu hiện ra.
Ai tin trước người ấy thua.
Sắc mặt Tưởng Linh biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn phải thở dài: “Tôi nói ra rồi thì sao chứ, anh sẽ tin sao?”
“Ha, cô chỉ cần nói cụ thể đồ ở đâu, tôi sẽ sai người đi lấy.”
“Anh chắc chắn vậy sao, đồ ở ngay trêи người tôi này?”
Khóe miệng tôi nhếch lên, đè cổ người phụ nữ trước mặt này xuống: “Nếu không ở trêи người các cô, vậy Lâm Hải phái người đàn ông này tới làm gì?’Trước kia cô gái này có vẻ đã từng bị Tăng Dũng tra khảo nghiêm khắc, trêи cổ vốn đã có thương tích, giờ còn bị tôi siết chặt như vậy, máu chảy càng dữ dội, nhưng lông mày cô ta không hề nhíu lại, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
“Hừ, tôi sẽ không nói đâu, nhiệm vụ mà tổ chức giao, không thể dễ dàng bị phá hủy trong tay tôi như vậy, vì món đồ này, đã quá nhiều người phải hy sinh rồi.”
Tôi không biết cô gái này đang khuyên bản thân hay là đang thuyết phục tôi nữa, nhưng chuyện mà Ngô Địch tôi muốn làm lại có thể không làm được sao?
“Vậy sao, vậy ý của cô là cô cũng không ngại hy sinh thêm một người như cô?”
Nếu đã biết danh sách ở chỗ cô gái này vậy mọi chuyện dễ giải quyết rồi, tôi cười càng ngày càng rõ, điều động hết cảm xúc của bản thân biến mình trở thành một tên biến thái hung hãn tàn bạo.
Trực tiếp cúi người xuống áp sát vào ngực Tưởng Linh, quần áo cô ta bị tôi kéo ra sau đến nỗi có thể nhìn thấy cả khe ngực thấp thoáng bên trong, tôi cứ thế đưa đầu ra, môi liền chạm vào làn da trắng mịn.
Cơ thể Tưởng Linh run lên: “Anh…”
“Sao, mạng thì không tiếc, mà lại tiếc cái cơ thể này à?” Tôi đưa lưỡi ra nhẹ nhàng ɭϊếʍ lên ngực một cái, sau đó ngẩng đầu lên mặt kề mặt với Tưởng Linh đó hà một hơi.
Cô ta nhíu chặt mày một cách cực kì chán ghét: “Ngô Địch, tôi thật không ngờ anh lại là loại người này.”
Ha, loại người này? Ngô Địch tôi là loại người nào, bản thân còn không rõ, một người phụ nữ chỉ gặp tôi có mấy lần như cô mà đã hiểu rõ rồi?
“Nói, nếu không, tôi thật sự có rất nhiều cách, khiến cô “hy sinh” đấy, ồ, đúng rồi, đằng sau chúng ta còn có một khán giả nữa.”
Tôi vừa nói vừa cố ý nghiêng người, trong góc phòng đối diện lộ ra khuôn mặt có chút lạnh lùng của Tăng Dũng.
Đối phó loại con gái như Tưởng Linh, đánh chửi thậm chí dùng dao đâm cô ta, cũng không cạy được miệng, thậm chí trong mắt nữ cảnh sát bọn họ, loại thương tích về thể xác này, ngược lại càng hoàn thành tâm nguyện anh dũng hy sinh vì nghĩa của bọn họ.
Vậy nên, phải làm nhục từ tinh thần.
“Cô nên biểu hiện tốt một chút, như vậy khán giả xem cũng sẽ hài lòng hơn.”
Tôi cười một tiếng, sau đó không để ý đến sắc mặt khó coi của Tưởng Linh, trực tiếp giơ tay ôm lấy ngực cô ta.
“Không có!” Tưởng Linh đột nhiên hét lên.
Tôi ngơ ra, sau đó lập tức bóp chặt cổ cô ta: “Không có cái gì?”
Giọng rất nhỏ, vừa không muốn để Tăng Dũng nghe thấy, cũng là muốn tạo thêm áp lực cho Tưởng Linh.
Nhưng Tưởng Linh còn chưa kịp nói, Tăng Dũng ở đằng sau đột nhiên lại mở miệng ngoài dự đoán của tôi.
“Ngô Địch, con mẹ mày sao còn có thể cầm thú hơn cả tao.”
Ha, thấy bất bình thay à? Tới chỗ tôi mà làm anh hùng cứu mỹ nhân này? Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Tưởng Linh, lòng tôi nhất thời có chút khó chịu.
“Cầm thú? Không chia có một chén canh tôi đã trở thành cầm thú rồi à, nào nào nào, mọi người đều là anh em, cùng nhau chơi.!”
Tôi cố ý nói thật to, nhìn tới sắc mặt Tưởng Linh thì đã trắng bệch rồi.
“Ngô Địch, Lý Tuyền đúng là mù rồi, lại hao tổn tâm sức bảo vệ một thằng khốn như anh!”
Tưởng Linh không nhịn nổi nữa, chửi ầm lên, đạt được mục đích, tôi thở phào, cuối cùng cũng không cần diễn nữa rồi.
“Không có, thứ đó không có ở chỗ tôi, Lý Tuyền không muốn kéo anh vào chuyện này nữa, nên bảo tôi giả vờ đồ đã rơi vào tay tôi, thực ra chúng tôi căn bản không hề có danh sách!”
“Ngô Địch, tên khốn này, anh có biết cô ấy vì anh mà suýt chết mấy lần không!”
Hàng phòng ngự trong lòng Tưởng Linh hoàn toàn sụp đổ, hét đến mức khàn cả giọng, tim tôi đập mạnh, vừa nhắc đến Lý Tuyền lòng bỗng có chút bất an khó hiểu.
Uy Tử đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa gọi cho tôi cuộc điện thoại nào.
Nếu danh sách này không ở chỗ Lý Tuyền, cũng không ở trong tay Lâm Hải, vậy…
Vội vàng gọi điện cho An Dã, chuông vừa kêu lên liền bắt máy: “Vẫn không hề ra ngoài.”
Tôi còn chưa nói gì, An Dã đã nhanh chóng nói một câu, người này đúng là vẫn rất hữu dụng.
Đường Tiếu Tiếu không hề ra ngoài, nhưng giờ danh sách này, nếu đã không ở trong tay Lý Tuyền, chắc chỉ liên quan tới cô ấy.
Hôm đó vì tôi và Uy Tử tới nên cô ấy giữ chúng tôi và cô ấy ở trong phòng suốt, bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng tôi hoàn toàn không hề biết.
Suy xét một hồi, Đường Tiếu Tiếu không lấy được thông tin gì từ Triệu Phong, vậy tại sao lại lấy được danh sách đó?
Hơn nữa, vừa mới đầu cô ấy đã nói, nhờ tôi giúp cô ấy tìm ra chứng cứ ngoại tình của Triệu Phong, hoặc tìm được đứa con của tình nhân kia, cô ấy có mục đích của riêng mình, bộ dạng cô lúc đó khá nặng nề, cảm giác cũng không phải là nói dối.
“Đi theo dõi vệ sĩ của cô ấy.” Tôi chợt nhớ tới người đàn ông đã cứu tôi và Lý Tuyền ra ngoài, trước ngày chúng tôi tới nhà của Triệu Phong thì gặp được anh ta ở quán lẩu cừu, có phần hơi trùng hợp.
Nếu Đường Tiếu Tiếu không ra ngoài được, người đàn ông này chắc vẫn có thể chứ.
“Ngô Địch, những gì nên nói tôi đã nói rồi, giờ anh có thể tha cho tôi rồi chứ, anh không quan tâm đến sống chết của cô ấy, tôi quan tâm.”
Tưởng Linh đã bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi là sự khinh bỉ tột độ.
“Ha, đương nhiên có thể, nếu cô đã phối hợp với tôi như vậy, đương nhiên tôi cũng không nỡ trói cô mãi.”
Càng ghét càng tốt, càng ghét tôi sẽ càng ngăn cản Lý Tuyền liều mạng bảo vệ tôi, như vậy chị ấy cũng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm như vậy.
Cởi trói cho Tưởng Linh xong, cô ta đi rất nhanh, trước lúc đi còn nhìn Tăng Dũng một cái.
“Ngô Địch, tôi khuyên anh đừng làm gì quá đáng, Lý Tuyền có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể bảo vệ anh mãi được.”
Giọng Tưởng Linh lạnh lùng từ ngoài cửa cuốn vọng tới, ha, lại còn bảo vệ lại.
Đúng thật là, tôi cứu cô ta từ trong tay Tăng Dũng, giờ tôi lại biến thành kẻ thù rồi.
Đúng là không biết tốt xấu, thật muốn hấp cô luôn cho rồi, sao có thể kì kèo như vậy, biết vậy thì đã sớm ăn sạch con nhóc cô luôn rồi.
Con nhóc nghịch ngợm, đúng là lấy oán báo ơn.
“Haz, cô gái này không phải là nhìn trúng anh rồi đấy chứ, đi cũng đi rồi, còn muốn ngăn tôi không giết anh.”
Tôi đùa với Tăng Dũng, vừa hỏi vừa gửi tin nhắn cho Uy Tử, Lâm Hải dám động đến Lý Tuyền, Tăng Dũng này cũng đừng mong sống sót quay về.
Ha, bảo vệ tôi? Đã đi tới bước này rồi, tôi không cần bất cứ ai bảo vệ mình.
Truyện khác cùng thể loại
629 chương
124 chương
79 chương
3237 chương
24 chương
58 chương
40 chương