Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 232
Nghe anh Thái nói vậy, tôi không khỏi cau mày, trong lòng lại hơi phân vân.
Lúc này, nếu tôi có thể cùng ngồi uống trà với Đỗ Minh Cường, chắc chắn có thể khiến ông ta bình tĩnh hơn. Sau khi bình tĩnh lại, ông tới sẽ có cách để ứng phó với mối nguy cơ này hơn.
Hơn nữa, trước kia, tôi không muốn tiếp cận Đỗ Minh Cường, hay nói cách khác là không muốn gia nhập vào giới của ông ta. Nhưng sau này, ông ta đã giúp tôi khá nhiều chuyện, coi tôi là bạn bè thật sự và hơn hết là không hề giở trò để lôi kéo tôi vào giới của mình. Điều này khiến tôi luôn thấy đầy cảm kϊƈɦ với ông ta, và cũng coi ông ta là một người bạn đáng tin cậy.
Hiện giờ, ông ta đang phải đối mặt với nguy hiểm. Lúc này, tôi thấy mình ở cạnh ông ta là cách tốt nhất. Dù tôi không giúp được gì, nhưng để ông ta thấy bên cạnh mình vẫn có anh em là đủ rồi.
Nhưng anh Thái nói cũng có lý. Nếu lúc này tôi cũng chạy đến trang viên, nhưng người của Đỗ Minh Cường lại cứu được hai đứa trẻ ra ngoài, tới lúc đó, họ chỉ có thể đưa chúng đến chỗ Suchat thôi.
Tôi không có ý là chỗ Suchat không an toàn, mà ngược lại chỗ của Suchat có lẽ là nơi an toàn nhất. Nhưng có lẽ Đỗ Minh Cường không muốn để con của mình lại đi trêи con đường của ông ta, ông ta chỉ muốn cho lũ trẻ một môi trường sống yên bình giống như bao người bình thường khác.
Mà chỗ của Suchat thì không thể mang lại một môi trường như vậy được.
Đỗ Minh Cường muốn nhờ tôi dẫn lũ trẻ về nước hơn, vì tình hình trong nước rất an toàn, chắc chắn ông ta cũng sẽ cử người âm thầm bảo vệ.
Vì vậy, có lẽ tôi ở lại Chiêng May mới có thể giúp được ông ta nhiều hơn.
Đang trong lúc phân vân do dự, điện thoại của tôi chợt đổ chuông, tôi lấy ra xem thì thấy là một số lạ của Hoa Hạ.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”, tôi nghe máy, vẫn giữ giọng lịch sự hỏi.
“Ha ha, Phương Dương, còn nhớ tao không?”, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc.
Tôi không vội trả lời ngay, chỉ cau mày không ngừng suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nghĩ ra đây là giọng của ai.
“Cung Chính Văn?” Tôi hỏi một cách khẳng định.
“Ha ha, cuối cùng cũng đoán ra được rồi à? Xem ra dạo này, mày quên mất tao rồi nhỉ. Nhưng tao thì luôn nhớ đến mày đấy”.
Tôi có vẻ khá bực dọc: “Đừng có vòng vèo nữa, có gì thì nói mẹ ra đi”.
“Hừ! Chỗ dựa của mày bây giờ cũng đang khó tự lo cho mình, mà mày còn dám ngông cuồng trước mặt tao à?”
“Mày có ý gì?”
“Chẳng lẽ hai thằng lính đi theo chưa nói gì với mày à? Chỗ dựa Đỗ Minh Cường của mày ý, hai đứa con của ông ta đang nằm trong tay Đỗ Minh Hào. Ông ta còn đang không lo nổi cho thân mình, nên không bảo vệ nổi mày nữa đâu, cứ chờ xem sẽ chết thế nào đi con”.
Tôi kiềm chế cơn giận hỏi: “Sao mày biết?”
“Ha ha, sao tao biết á?”, Cung Chính Văn cười một cách khoa trương đáp: “Nói thật cho mày biết, chuyện này tao cũng có phần đấy. Nếu không nhờ tao bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào, mày tưởng gã có đủ người để vừa khống chế mấy đại ca của nhà họ Đỗ, vừa đi bắt cóc con của Đỗ Minh Cường à? Ha ha ha, đám người của gã chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, bắt có hai đứa trẻ con thôi mà cũng phải lên kế hoạch mãi, nên cứ chần chừ không nhúc nhích. Cuối cùng vẫn phải nhờ người của tao ra tay thì mới xong chuyện được”.
Nghe đến đây, tôi không khỏi cắn chặt hàm răng.
Nhà họ Cung đã cấu kết với Đỗ Minh Hào!
Bảo sao vừa ra ngoài một cái là Cung Chính Vinh đến tìm tôi ăn nói ngông cuồng ngay, ra là có có chuẩn bị trước.
Tôi dần bình tĩnh lại, vừa không ngừng suy tính trong đầu, vừa nói: “Cung Chính Văn, mày tưởng sau khi tập trung hết người của Đỗ Minh Cường về là có thể đối phó được tao à? Ha ha, mày sai rồi, ở Chiêng May còn có một Suchat, kiểu gì ông ấy cũng biết chuyện”.
“Đương nhiên tao biết, chắc chắn Suchat sẽ cử người bảo vệ mày. Nhưng… Tao cũng biết mày rất coi trọng đạo nghĩa, chắc chắn mày sẽ không thể bỏ mặc sự sống chết của con Đỗ Minh Cường, không nhẫn tâm để chúng nó chết vì mày chứ?”
Lòng tôi lạnh đi: “Mày có ý gì?”
“Rất đơn giản, nếu mày không muốn đám trẻ con chết thì bây giờ đến Chiêng Ray ngay. Hơn nữa chỉ được đi một mình, đến lúc đó, tao sẽ gọi điện nói địa chỉ cho mày biết. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày đâu, tao sẽ bảo Đỗ Minh Hào xử hai đứa nhỏ…”
“Mẹ kiếp, mày dám?”
“Có gì mà không dám? Hử? Bây giờ, tao còn phải đi khập khiễng, mẹ kiếp, mày bảo có chuyện gì mà tao không dám chứ? Tao nói thật luôn cho mày biết, Phương Dương, bắt đầu từ ngày bị gãy chân, tao luôn suy nghĩ xem phải xử mày và Bansha như thế nào. Người đầu tiên tao chọn là mày, nếu không phải thằng khốn nhà mày đối đầu với tao, chuyện cũng sẽ không đến mức này, mày chính là thằng đầu sỏ gây nên tội”.
“Người thứ hai là Bansha, người đánh tao là do ông ta gọi đến, tao cũng sẽ không tha cho lão ta đâu. Chờ xong việc ở Chiêng Ray, tao sẽ tìm ông ta sau”.
“Nhưng mày yên tâm, tao không giết mày đâu, chỉ đập vỡ đầu gối và đánh què hai cái chân của mày thôi, để nửa quãng đời còn lại, mày sẽ phải chống gậy mà đi”.
Nghe Cung Chính Văn nói, tôi không đáp lời, chỉ nhíu chặt mày không ngừng suy tính.
“Phương Dương, nhớ lấy. Trước mười giờ tối nay, nếu tao không thấy mày ở Chiêng Ray thì mày cứ chờ mà hốt xác bọn nhỏ đi”.
Dứt lời, tôi nghe thấy điện thoại vang lên tiếng tút tút tút, Cung Chính Văn đã cúp máy.
Tôi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đồng thời nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm lên chiếc ghế bên cạnh.
“Anh Dương, có chuyện gì thế? Ai vừa gọi cho anh vậy?”, anh Thái nghiêm mặt hỏi, A Việt cũng ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi hơi có vẻ bất lực xoa ấn đường, đáp: “Cung Chính Văn gọi, chính là thằng em trai của Cung Chính Vinh ấy. Lúc trước, hắn ta bị Bansha thuê người đánh què một cái chân”.
“Hắn ta đã nói gì?”
“Hắn ta nói mình cũng có phần trong vụ bắt cóc Khang Khang và Tiểu Tây, chính hắn ta đã bỏ tiền thuê một đám người đến giúp Đỗ Minh Hào thì gã mới làm được chuyện này”.
Nghe tôi nói xong, trêи mặt anh Thái và A Việt lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Mả cha nó chứ, chờ chuyện này xong xuôi, ông đây phải sang Thịnh Hải, đập chết cái nhà họ Cung ấy mới được”.
“Bảo sao bên Chiêng Ray nói người chặn xe toàn bọn lạ mặt, thì ra là người nhà họ Cung thuê. À anh Dương, Cung Chính Văn không chỉ nói chuyện này với anh đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, không chỉ có mấy chuyện này. Hắn ta còn bảo tôi phải đến Chiêng Ray một mình, nói muốn đập gãy hai chân của tôi”.
“… Ông đây phải chặt chân nó cho chó ăn mới được!”
“Anh Dương, anh chưa đồng ý chứ?”
Tôi không trả lời, mà cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Đây là một quyết định mang tính sống chết.
Tôi có dự cảm chắc chắn sẽ có người chết, không phải hôm nay thì ngày mai, hơn nữa không chỉ là một người.
Hoặc là con của Đỗ Minh Cường, hoặc là Đỗ Minh Hào hay người của gã, hoặc là… Cung Chính Văn.
Hay cũng có thể là tôi.
Với tôi mà nói, con đường đến Chiêng Ray phần lớn là sẽ chết, thậm chí còn có thể là chết chắc.
Dù Cung Chính Văn không nói sẽ giết tôi, nhưng con người của hắn ta vốn không đáng tin. Sau khi đến đó, lỡ như hắn ta chôn tôi ở biên giới, sau đó chuồn về nước thì ai mà biết là do hắn ta làm được?
Nhưng nếu tôi không đi, hai đứa con của Đỗ Minh Cường có khả năng sẽ mất mạng thật.
Từ giọng nói trong điện thoại có thể thấy Cung Chính Văn đã biến thành một thằng điên, chuyện gì cũng có thể làm.
Dù Đỗ Minh Hào không đồng ý ra tay với hai đứa cháu ruột, nhưng chưa chắc đã ngăn cản Cung Chính Văn được.
Vì người chặn xe đa số là người của Cung Chính Văn, có lẽ hai đứa con của Đỗ Minh Cường không nằm trong tay Đỗ Minh Hào, mà là trong tay Cung Chính Văn cũng nên.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương