Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 196
Trước hết, tôi bước tới bên cạnh chiếc xe mà Bansha ngồi, ngó vào trong, tôi thấy Cung Chính Vinh ngồi ở hàng ghế sau, hai tay bị trói chặt, miệng nhét giẻ, mặt mũi xanh xanh tím tím, khóe miệng còn dính máu, hiển nhiên vừa bị đánh rất thê thảm.
“Bansha, đi thôi, ông đi trước dẫn đường, tôi sẽ theo sau.”
Tôi vẫy vẫy tay với Bansha, sau đó đi tới bên cạnh chiếc Mercedes.
Bansha lên xe, trước tiên lái xe về phía Tây, ba chiếc xe khác của thuộc hạ ông ta cũng đi theo, tôi vào A Việt cùng anh Thái đi sau cùng.
Khoảng mười phút sau, chúng tôi đến một nơi có kiến trúc thưa thớt. Sau khi dừng lại trước một nơi trông giống như xưởng sửa xe, Bansha xuống xe, mở cửa xếp.
Đây là một nơi vừa làm nhà kho vừa làm xưởng sửa xe, bên trong có khá nhiều xe máy, thêm cả đủ thứ máy móc thiết bị và công bị, trêи nền đất loang lổ vết dầu máy.
Bên trong không quá rộng rãi, chỉ đỗ vừa hai chiếc ô tô. Bansha và A Việt lái xe vào trong, ba chiếc xe của thuộc hạ ông ta thì đỗ bên ngoài.
Nhân lúc trời tối, tầm nhìn hạn chế, thuộc hạ của ông ta áp giải hai tên vệ sĩ của Cung Chính Vinh vào nhà kho, Bansha cũng mở cửa xe, lôi Cung Chính Vinh từ trong xe ra.
Cung Chính Vinh bị bịt miệng bằng miếng vải, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, hai mắt hoảng loạn đánh giá khung cảnh xung quanh, sau cùng dừng lại trêи gương mặt tôi, lộ ra sắc thái kinh hoàng.
“Lấy cho anh ta một cái ghế đi!” Tôi nói với Bansha, sau đó nhận lấy điếu thuốc mà A Việt đưa tới.
Rít một hơi thuốc, tôi nói nhỏ bên tai A Việt: “A Việt, lát nữa tôi giơ tay ra hiệu cho cậu, cậu bật chế độ ghi âm trong điện thoại lên. Bây giờ có thể mở phần mềm ghi âm ra trước.”
“Vâng.” A Việt rất nhạy bén, hắn lấy điện thoại trong túi ra nhanh chóng tìm phần mềm ghi âm.
Ai đó nhanh chóng mang tới mấy cái ghế, Bansha ấn Cung Chính Vinh lên một chiếc ghế.
Tôi bước tới, ngồi xuống trước mặt Cung Chính Vinh, lôi miếng vải trong miệng hắn ra.
“Cậu.. Cậu muốn làm gì?” Cung Chính Vinh cố tỏ ra trấn tĩnh, nhìn tôi chằm chằm, sau đó thở hồng hộc.
Tôi không vội trả lời, trước tiên phả ra một làn khói đậm đặc, sau đó nhìn anh ta chằm chằm.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu có biết như thế này là bắt giữ người trái phép không? Có biết sẽ bị phạt tù bao nhiêu năm không? Vả lại… Nếu cậu dám động tới tôi, nhà họ Cung tuyệt đối không tha cho cậu đâu, đến lúc đó…”
Tôi không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, dang tay tặng cho hắn một cái tát để cắt ngang.
Hắn khẽ hừ một tiếng, ngoẹo đầu sang một bên, không dám quay mặt lại nữa.
Tôi điềm tĩnh nói: “Cung Chính Vinh, anh làm quá tay rồi đấy.”
“Tôi… Tôi chỉ đang trả thù cho em trai thôi, các người đánh vỡ đầu gối của nó, quãng đời sau này chắc chắn nó sẽ biến thành thằng què. Các người ra tay độc ác như thế, nhất định phải trả giá. Đây không đơn giản là việc tôi báo thù, mà còn là ý của cả gia tộc nữa.”
“Ha ha, em trai anh vì một chút chuyện bé như con kiến mà dám làm cả những việc như bắt cóc, lấy tính mạng của một đứa trẻ ra uy hϊế͙p͙ người khác, hắn ta làm vậy không quá đáng à? Như thế gọi là trừng phạt đúng người đúng tội, hắn ta không phải ngồi tù năm bảy năm là tốt lắm rồi.”
Cung Chính Vinh không đáp, vẫn ngoẹo đầu không nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Thêm cả anh nữa, vì trả thù cho thằng em trai vốn chịu đúng tội mà sai người dùng súng đối phó với tôi. Bạch Vi có mặt ở đó mà họ cũng dám ra tay, không hề chú ý tới an nguy của cô ấy. Nhà họ Cung các anh chẳng phải có quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch à? Sao sang đến bên này lại không coi cô ấy ra gì thế?”
Cung Chính Vinh đột ngột quay đầu lại: “Mày nói cái gì? Lúc chúng ra tay có cả Bạch Vi ở đó?”
“Đúng vậy, lẽ nào người của anh không báo lại với anh à?”
Cung Chính Vinh tỏ ra không thể tin nổi, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, chúng nó không báo cho tôi. Rõ ràng tôi đã dặn, nhất định không được làm hại Bạch Vi, sao chúng nó vẫn… Không đúng, chắc chắn là người của Đỗ Minh Hào! Người của tôi không hề mang theo súng! Chập tối, chúng nó gọi điện cho tôi còn nói rằng người của Đỗ Minh Hào không hề nghe theo sắp xếp của chúng nó, trực tiếp ra tay luôn, kết quả là có hai thằng bị bắt. Tôi vừa nghe tin đã đi luôn, sau đó cũng không liên lạc với tụi nó nữa.”
Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Cung Chính Vinh vẫn không ngừng lắc đầu: “Quả thật không phải tôi! Tôi không hề biết Bạch Vi tới đảo Phuki, nếu biết chắc chắn sẽ không cho chúng nó ra tay tùy tiện như vậy. Cậu cũng biết mà, nhà họ Bạch với gia đình tôi có quan hệ sâu sắc, nếu cô ấy gặp phải chuyện gì, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ trở mặt với nhà tôi, đến lúc đó ngoài việc tổn thất một khoản tiền lớn thì chúng tôi có khả năng bị họ tống vào tù nữa, hoặc dùng thủ đoạn tương tự đối phó với tôi.”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn thêm lúc nữa, cho đến khi xác nhận hắn không hề nói dối.
Hắn nói không sai, theo như tôi được biết, nhà họ Bạch mới là người nắm cổ phần của tập đoàn. Cổ phần và quyền lên tiếng của nhà họ Cung không thể sánh với nhà họ Bạch. Quan hệ hai nhà vốn rất ổn, nếu Cung Chính Vinh làm hại Bạch Vi, thậm chí hại chết Bạch Vi, nhà họ Cung chắc chắn sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp. Hai gia đình có thể trở mặt rồi đấu đá nhau đến khi một mất một còn.
Nghĩ tới việc năm đó nhà họ Bạch đã tống Lôi Vân Bảo vào tù, bây giờ tống thêm một Cung Chính Vinh vào đó chắc cũng không khó khăn gì.
Tính như vậy, người của Đỗ Minh Hào đã quyết định ra tay, có lẽ vì khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội nên chẳng buồn để tâm là Bạch Vi có mặt ở đó hay không.
Cũng có khả năng là chúng thấy Bạch Vi xinh đẹp nên muốn tiện thể làm vài chuyện khác.
Cứ nghĩ đến điều này là tôi thấy phẫn nộ, giơ tay tát Cung Chính Vinh thêm một cái nữa.
Bất luận thế nào, chuyện này do Cung Chính Vinh khơi mào, nếu không phải hắn vung tiền tìm người của Đỗ Minh Hào đối phó với tôi, cũng không đến mức xảy ra chuyện này.
Cho nên, hắn nhất định phải trả giá.
Còn về phần Đỗ Minh Hào, đợi sau này có cơ hội đã.
Sau khi ăn thêm một cái tát, Cung Chính Vinh hừ nhẹ, sau đó phun ra một bãi nước bọt dính cả máu.
Nhưng hắn không dám hé răng, cũng không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cung Chính Vinh, bây giờ anh nói rõ ràng toàn bộ quá trình, tìm đến Đỗ Minh Hào như thế nào, tốn bao nhiêu tiền để nhờ gã giúp đỡ, nếu có thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét đến việc thả anh ra.”
“Nhưng nếu anh dám che giấu hoặc bịa đặt để lừa tôi, hừ! Anh có biết mấy khu rừng ở vùng núi phía Bắc Xiêng La hoang vu tới cỡ nào không? Lôi anh đến đó rồi chôn xuống, cả đời này không có ai tìm được anh đâu.”
Nghe tôi nói vậy, mặt mũi Cung Chính Vinh trắng bệch, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nói, đừng giết tôi! Tôi nói.”
Tôi giả bộ gạt tàn thuốc, đặt tay sang một bên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía sau ra hiệu cho A Việt.
Rồi quay đầu liếc một cái, thấy A Việt gật đầu rất khẽ, tôi mới yên tâm.
Cung Chính Vinh bắt đầu chậm chạp kể về việc hắn đã móc nốc với Đỗ Minh Hào như thế nào sau khi đến Xiêng La, rồi tìm gã ra sao, tốn bao nhiêu tiền, yêu cầu của đôi bên là gì, vân vân.
Hiển nhiên, hắn rất sợ phải vùi thây ở rừng núi hiểm trở, cho nên không bỏ sót chi tiết nào, kể rất hoàn chỉnh, cả quá trình rất hợp logic, cũng khá tương đồng với những gì tôi đoán được từ vài manh mối.
Để tôi hiểu được thế lực lớn mạnh của gia tộc, hắn thậm chí còn chủ động bắt đầu kể từ thái độ của người trong nhà.
Hắn nói, sau khi Cung Chính Văn xảy ra chuyện, bố của mình vốn định dùng cách khác để giải quyết, ví dụ như dùng pháp luật tống tôi và Bansha vào tù, hoặc dùng cách nào đó đen tối hơn nhưng không phạm pháp để đối phó với tôi.
Nhưng sau cùng người quyết định dùng cách này để báo thù, là mẹ của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương