“Được, một khoảng thời gian nữa tôi về nước thì sẽ mời mọi người đi ăn.” Tôi cũng cười với cô ấy, sau đó nâng ly rượu: “Các bạn, lần này thật ngại quá, tôi tự phạt một ly trước!” Từ Triết và Lâm Tĩnh không nói gì, họ chỉ nói mấy chuyện đại loại như về nước sẽ lại tụ tập giống Ôn Hân. Tôi và Bạch Vi ngồi thêm hai mươi phút, sau khi ăn xong thì chúng tôi quay về khách sạn thu xếp đồ đạc.Ôn Hân vốn định tiễn chúng tôi nhưng bị tôi từ chối, tôi không muốn phá hỏng bữa tối của bọn họ. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bạch Vi quay qua hỏi: “Phương Dương, cuộc điện thoại vừa rồi có phải liên quan tới Cung Chính Vinh không?” Tôi thản nhiên gật đầu: “Ừ, hắn đã rời khỏi Chiêng May rồi.” “Anh cử người đi tìm anh ta à?” “Anh chỉ báo cảnh sát, để cảnh sát truy tìm hắn mà thôi.” “Báo cảnh sát?” Bạch Vi hơi nghi ngờ: “Chẳng phải chúng ta đã báo cảnh sát rồi sao? Lẽ nào cảnh sát đảo Phuki đã thẩm vấn ra được anh ta chủ mưu rồi?” Tôi lắc đầu: “Không, không phải cảnh sát đảo Phuki mà là cảnh sát Chiêng May, anh nhờ cảnh sát ở đó trực tiếp đi bắt Cung Chính Vinh.” Bạch Vi hơi ngạc nhiên: “Anh có thể nhờ vả được cả cảnh sát của Chiêng May cơ à?” “Nhờ bọn họ giúp một chút thôi mà.” Tôi cười: “Lúc trước anh quên không nói với em, giờ anh đã là Công dân danh dự của Chiêng May rồi. Hơn nữa còn quen một vị cảnh sát, đó là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát mà lúc trước anh từng bị bắt, mối quan hệ không quá thân thiết nhưng cũng không tệ, quan trọng là ông ấy nợ anh một ân tình.” “Công dân danh dự?” Bạch Vi trợn tròn mắt. “Ừ, bởi vì lần trước anh bắt được mấy tên bắt cóc, còn giải cứu được ba con tin, cộng thêm việc có bạn bè giúp đỡ nên đã trở thành Công dân danh dự, có quyền cư trú vĩnh viễn, còn có quyền mua bán đất đai.” “Nói cách khác, anh có thể lựa chọn sống luôn tại Xiêng La?” “Đúng vậy, cũng có thể về Hoa Hạ sống, bởi vì anh chưa hề đổi quốc tịch.” Vừa nói chuyện chúng tôi vừa đi tới trước cửa khách sạn, sau đó nhìn thấy hai vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê đang đứng bên ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ đỗ ở bên ngoài. Thấy chúng tôi đi tới, một người hơi khom người nói: “Cô Bạch, lát nữa chiếc xe này sẽ đưa cô Bạch tới sân bay, chúng tôi cũng sẽ cùng cô về Chiêng May, tiếp tục bảo vệ sự an toàn cho cô.” Nghe cách xưng hô của họ thì có lẽ không phải vệ sĩ nhà họ Bạch mà là vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê tạm thời. Nếu không thì họ sẽ không thêm họ của Bạch Vi vào khi xưng hô, ngay cả xưng hô với Hà Khai Thành cũng như vậy. Bạch Vi không trả lời, mà quay lại nhìn tôi giống như đang trưng cầu ý kiến của tôi là có nên để hai tên vệ sĩ này đi cùng hay không. Tôi cũng không vội trả lời mà hỏi tên vệ sĩ: “Có gì chứng minh các anh là người do Hà Khai Thành thuê tới không?” “Anh có thể gọi điện thoại xác nhận với ông Hà.” Tôi nói: “Có lẽ anh cũng lưu số của ông ấy nhỉ? Anh gọi đi.” “Được.” Tên vệ sĩ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Anh ta nhanh chóng đưa điện thoại cho tôi: “Đây là ông Hà, anh xác nhận đi.” Tôi nhận điện thoại để xem xét, sau đó đưa cho Bạch Vi, ra hiệu bảo cô ấy nghe máy. Bạch Vi đưa điện thoại lên tai, hỏi vài câu sau đó nhìn tôi gật đầu. Tôi cũng gật đầu: “Đã xác định là người do Hà Khai Thành thuê tới thì để họ đi theo cũng được, khi anh không ở bên cạnh em thì họ có thể bảo vệ em.” “Ừm.” Bạch Vi cũng gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho tên vệ sĩ: “Các anh đợi ở đây một lát, chúng tôi thu dọn hành lý xong sẽ ra.” “Vâng.” Tôi thấy biểu cảm của hai vệ sĩ này có chút áy này, dù sau thì trước đó bọn họ cũng không làm tròn trách nhiệm. Nếu khi đó có họ thì tôi đã không phải thảm hại đến vậy, cũng không cần mạo hiểm lấy cây gỗ để đối phó với súng lục, giao Bạch Vi cho họ bảo vệ là xong, một mình tôi thế nào cũng có thể chạy thoát. Chỉ có thể nói là vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê ở ngoài chẳng ra làm sao. Có khả năng do họ lơ là, cho rằng giữa ban ngày ban mặt, ở một nơi thắng cảnh du lịch thì ai có thể gây ra nguy hiểm cho Bạch Vi được. Nhưng họ lại không biết Bạch Vi ở bên cạnh tôi, nguy hiểm cũng từ đó mà ra. Trở về khách sạn, tôi chỉ mất có hai phút để thu dọn hành lý, chỉ có một chiếc ba lô, sau đó tôi đi ra cửa đợi Bạch Vi. Không lâu sau, Bạch Vi cũng đi ra, tôi giúp cô ấy kéo va li ra cửa khách sạn. Một trong hai vệ sĩ bước tới, nhận hành lý rồi nhét vào trong xe. Xe được thuê tại địa phương, tài xế cũng là người bản địa nên lái xe vừa nhanh vừa ổn định khiến tôi tưởng rằng tài xế này cũng làm nghề vệ sĩ. Chạy xe khoảng bốn mươi phút, chúng tôi đã tới sân bay, sau khi check in, chúng tôi qua cửa hải quan và lên máy bay. Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn của Bansha, ông ta nói: Quả nhiên Cung Chính Vinh đã đi Chiêng Ray, hắn bị bạn của ông ta chặn lại rồi. Hai tiếng sau, chúng tôi đã đáp xuống sân bay quốc tế Chiêng May, và gặp A Việt ở cửa ra. Đỗ Mạnh Cường sắp xếp hai người tới đón tôi. Ngoài A Việt thì còn một người nữa mà tôi đã gặp qua vài lần, tên là anh Thái, cũng là người Hoa Hạ, tuổi không cao nhưng nhìn có phần chững chạc. Anh Thái thường xuyên tới Chiêng May cùng Đỗ Minh Cường. Lần tôi vào cục cảnh sát, hắn ta cũng đến, sau này gặp thêm vài lần nên cũng coi như khá quen thuộc. “Anh Dương.” Vừa nhìn thấy tôi, A Việt và Anh Thái tiến lên, sau đó nhìn hai tên vệ sĩ phía sau tôi và Bạch Vi. Tôi cười: “Đây là giám đốc Bạch, mọi người đã từng gặp, hai vị phía sau là vệ sĩ của cô ấy.” “Chào giám đốc Bạch.” A Việt và Anh Thái tỏ ra rất lịch sự, sau đó quay qua nói nhỏ với tôi: “Anh Dương, xe không đủ chỗ.” “Không sao.” Tôi quay đầu nhìn hai tên vệ sĩ của Bạch Vi: “Xe không đủ chỗ, tôi và bạn tôi sẽ đưa giám đốc Bạch về khách sạn, hai anh gọi một chiếc xe khác là được, biết địa chỉ khách sạn của giám đốc Bạch ở đâu chứ?” “Được.” Hai tên vệ sĩ đáp lại rất dứt khoát. Nhưng bọn họ không vội rời đi mà để tôi và Bạch Vi lên xe do A Việt lái, sau đó mới ngồi lên một chiếc taxi đậu ở gần đó, chạy theo phía sau. “Bọn họ là ai vậy?” Bạch Vi hạ giọng hỏi bên tai tôi khi ngồi ở ghế sau. Tôi thản nhiên trả lời: “Bạn bè, cũng có thể nói là đàn em của bạn bè.” “Người của Đỗ Minh Cường à?” “Ừm.” Bạch Vi không hỏi tiếp, quay qua nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy mơ hồ chứa đựng sự lo lắng. Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, đó là sợ tôi và Đỗ Minh Cường quá thân thiết với nhau. Cô ấy biết Đỗ Minh Cường làm gì, sợ tôi bị cuốn vào vòng xoáy đó. Tôi không giải thích với Bạch Vi vì không cần thiết. Lần trước tôi đã nói với cô ấy, Đỗ Minh Cường là bạn của tôi. Sau đó cô ấy nói sẽ không nên can dự vào chuyện của tôi, càng không nên ép buộc tôi bằng suy nghĩ của mình. Cô ấy cũng biết giờ là khoảng thời gian đặc thù, có A Việt và Anh Thái, sự an toàn của tôi cũng được đảm bảo. Sau khi về khách sạn, tôi và cô ấy đợi trước cửa một lúc, hai vệ sĩ do Hà Khai Thành thuê tới cũng đã tới nơi. Tôi để bọn họ ở trong khách sạn này, hơn nữa, từ giờ trở đi, bọn họ cũng không cần lén lút bảo vệ Bạch Vi nữa mà chỉ cần cô ấy ra khỏi cửa thì bọn họ có thể đi theo bên cạnh. Đợi hai vệ sĩ làm xong thủ tục nhận phòng, tôi nói A Việt và anh Thái đợi trước cửa khách sạn, còn tôi thì đưa Bạch Vi lên lầu.