Trêи đường về phòng, tôi nói với Bạch Vi: “Có lẽ nơi này không còn an toàn nữa. Dù hôm nay, những người đó sợ bị lộ nên mới trốn khỏi đảo Phuki, nhưng rất có thể họ sẽ lại sai những người khác tới. Tối nay, chúng ta về Chiêng May thôi, dẫu sao ở đó cũng an toàn hơn một chút.” “Tại sao Chiêng May lại an toàn hơn?” “Vì anh quen nhiều người ở đấy hơn, nên bọn chúng sẽ không dám làm loạn ở đó. Hơn nữa, nếu về Chiêng May, chúng ta căn bản đều ở những nơi đông đúc trong thành phố. Nhưng bây giờ, đảo Phuki không có nhiều du khách lắm, đến thị trấn còn vắng vẻ. Trừ khi chúng ta luôn ở bãi biển Patung, còn không vẫn sẽ có những nguy hiểm nhất định.” Bạch Vi suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu: “Được, thế tối nay chúng ta về luôn.” “Xin lỗi, chẳng dễ gì chúng ta mới đến Phuki một chuyến. Anh vốn định chơi vui vẻ ở đây vài ngày với em, nhưng bây giờ… Chờ lần sau vậy. Giải quyết sự việc xong, chúng ta lại đi, được không?” “Được.” “Ừm, thế lát anh đặt vé. Bây giờ, em về khách sạn nghỉ ngơi một lát đi. Chắc vừa nãy chạy mệt lắm nhỉ, bao giờ đến bữa tối, anh sẽ gọi em.” “Ừ.” Bạch Vi gật đầu, dường như sắc mặt đột nhiên trở nên ửng hồng. Có lẽ sau khi tôi nhắc đến phòng khách sạn và nghỉ ngơi, cô ấy đã liên tưởng đến chuyện gì đó. Nhưng tôi vẫn còn việc khác phải làm, nên không đi vào phòng cô ấy, mà khẽ chào tạm biệt cô ấy ở cửa, rồi đi về phòng mình. Tôi lấy điện thoại, đặt hai tấm vé máy bay về Chiêng May vào lúc chín giờ tối, sau đó gửi thông tin chuyến bay qua WeChat cho Bạch Vi. Bạch Vi nói vừa mới nhớ ra là Hà Khai Thành đã mua vé máy bay đến Phuki, mười giờ tối nay mới đến, nhưng lúc đó, chúng tôi đã về đến Chiêng May rồi. Tôi tính toán thời gian, sau đó nói với Bạch Vi bay từ Hải Thành đến Phuki phải mất năm tiếng đồng hồ. Điều này có nghĩa là chuyến bay của Hà Khai Thành có lẽ là chuyến cất cánh lúc năm giờ, nên ông ấy hoàn toàn có thể đổi vé, bảo ông ấy bay thẳng đến Chiêng May là được. Thật ra, ông ấy không đến là tốt nhất. Đương nhiên, câu này thì tôi không nói ra. Sau khi giải quyết xong chuyện vé máy bay, tôi tìm số của Natcha, sau đó ấn gọi. “Xin chào cậu Dương, lâu rồi không gặp.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Natcha. “Chào cảnh sát trưởng Natcha, lần này tôi gọi cho ông là muốn nhờ ông một chuyện.” “Cậu Dương khách sáo rồi, chỉ cần là việc có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm thật tốt giúp cậu.” “Được, cảnh sát trưởng Natcha này, tôi muốn ông đi bắt một người.” “Bắt người?” Natcha có vẻ hơi ngạc nhiên. “Cánh sát trưởng Natcha còn nhớ Cung Chính Văn không? Chính là người thanh niên Hoa Hạ đã đưa tiền cho ông mấy tháng trước, để ông bắt tôi ấy.” Natcha hơi ngượng ngập: “Có, tôi nhớ. Không lẽ cậu Dương định bảo tôi bắt hắn ta?” “Không, bây giờ, hắn ta không ở Xiêng La, nhưng anh trai hắn ta thì có, hắn tên là Cung Chính Vinh. Ban nãy, tôi bị phục kϊƈɦ ở bờ biển Phuki, chính Cung Chính Vinh bỏ tiền ra để điều khiển vụ này. Bọn họ mang theo súng, nhưng tôi đã hạ được hai người trong số đó. Bây giờ, bọn chúng đã bị nhốt vào đồn cảnh sát Phuki, cảnh sát đang tìm ba tên còn lại.” “Còn kẻ chủ mưu sau lưng chúng là Cung Chính Vinh, chắc bây giờ, hắn vẫn đang chờ tin ở Chiêng May. Nhưng tin hành động thất bại có lẽ đã truyền đến chỗ hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ đáp chuyến bay sớm nhất về Hoa Hạ. Cảnh sát trưởng Natcha, chắc ông biết phải làm gì rồi chứ? Đây cũng là một cơ hội lập công để thăng chức đấy.” Giọng nói của Natcha lập tức có vẻ căng thẳng: “Cậu Dương, những gì cậu nói đều là thật chứ? Có đúng là Cung Chính Vinh thuê người phục kϊƈɦ cậu không?” Tôi trả lời một cách chắc nịch: “Chắc trăm phần trăm. Cung Chính Vinh tìm đến đại ca của mấy tên này, gã đại ca này có chút máu mặt, chắc không thể tìm được đủ chứng cứ để chứng minh gã và Cung Chính Vinh chỉ đạo chuyện này đâu. Nhưng trong hai tên bị tôi hạ gục, có một tên thấp còi là Yako khá kém cỏi, tôi chỉ dùng một cây gỗ nhỏ dọa là y đã khai hết rồi.” “Chỉ cần cảnh sát trưởng Natcha bắt Cung Chính Vinh lại trước, nói là có người tố cáo, sau đó tham gia vào vụ án này, dùng chút thủ đoạn để Yako chỉ điểm Cung Chính Vinh, như vậy là có thể tiếp tục lập công lớn rồi. Đương nhiên, nếu ông Natcha có thể tóm được cả gã đại ca đứng sau Yako, cùng thu gọn một mẻ thì còn tốt nữa.” Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, Natcha không nói gì, có lẽ đang suy nghĩ xem có nên làm vụ này hay không. Tôi cũng không vội tỏ thái độ với ông ta, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Một lúc lâu sau, Natcha mới có vẻ hơi khó xử nói: “Cậu Dương, chuyện này e là hơi khó.” “Tại sao? Cung Chính Vinh bỏ tiền thuê côn đồ phục kϊƈɦ tôi, đây là chuyện hoàn toàn có thật. Bắt hắn lại là để bảo vệ chính nghĩa, cũng là chuyện mà cảnh sát nên làm, tại sao ông lại bảo là khó?” “Vấn đề không phải là chuyện bắt người, mà là ở việc chỉ điểm. Nếu Yako không đồng ý chỉ điểm Cung Chính Vinh, đến lúc đó, tôi sẽ khó xử. Tóm lại, chuyện này khá nguy hiểm, tôi thật sự không tiện làm.” Nghe giọng điệu này của ông ta, tôi biết ông ta đang nghĩ gì, nên cười nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, tôi thì không giàu như Cung Chính Văn. Tôi chỉ mong, ông nể tình chuyện Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát và vụ án bắt cóc để lấy lại công bằng giúp tôi, đồng thời làm những việc trong chức trách để đảm bảo an toàn cho xã hội.” “À, cảnh sát trưởng Natcha này, thời gian này, tôi đang bàn một vụ làm ăn với ông Sangsu. Nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc kinh doanh của ông Sangsu kiểu gì cũng bị nhỡ.” Nghe tôi nói xong, Natcha cười gượng vài tiếng trong điện thoại: “Chuyện này… Cậu Dương nói phải. Bất kể thế nào, tôi cũng phải bắt người lại trước, đây là trách nhiệm của tôi. Nhưng có thể định tội được cho Cung Chính Vinh không thì tôi không dám bảo đảm, phải dựa vào nhận định từ chứng cứ của tòa án và viện kiểm sát.” “Thế thì vất vả cho cảnh sát trưởng Natcha rồi, chờ tôi về Chiêng May, có thời gian sẽ cùng đi ăn với ông một bữa. À, người tên là Cung Chính Vinh đó, tìm một người ở Chiêng May chắc không phải chuyện khó với cảnh sát trưởng Natcha chứ?” “Chuyện này thì không khó, chỉ cần hắn còn ở Chiêng May thì không thể chạy thoát được. Dù hắn đã đặt vé máy bay, chúng tôi cũng có thể chặn hắn ở sân bay được.” “Vậy thì cảnh sát trưởng Natcha phải hành động nhanh lên một chút mới được, chưa biết chừng bây giờ, hắn đang trêи đường đến sân bay rồi đấy.” “Cậy yên tâm, tôi sẽ gọi cho sân bay ngay.” “Được, vậy tôi không làm phiền cảnh sát trưởng Natcha nữa, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Ngắt máy của Natcha xong, tôi không khỏi cười lạnh một tiếng. Lão già này đã béo như con lợn, còn có lòng tham không đáy, đến tôi mà cũng muốn bòn một khoản. May mà ông ta không từ chối, không thì tôi không ngại công bố chuyện ông ta nhận tiền của Cung Chính Văn để hãm hại tôi. Đến lúc đó, dù không có chứng cứ, chắc chắn cũng có thể làm tổn hại thanh danh của ông ta. Chỉ cần Natcha ra tay và Cung Chính Vinh vẫn còn ở Chiêng May, chắc chắn hắn sẽ không chạy thoát được. Tìm một người ở thành phố nhỏ như Chiêng May rất đơn giản, chỉ cần tra đăng ký lưu trú ở khách sạn là được. Chắc Cung Chính Vinh sẽ không dùng thân phận giả, nên tìm cái là ra ngay thôi. Sau khi bắt hắn vào đồn, chuyện sau đó dễ xử rồi. Kết thúc cuộc gọi với Natcha, tôi châm một điếu thuốc, bắt đầu do dự có nên nói chuyện này cho Đỗ Minh Cường biết hay thôi.