Hôm sau, tôi lại dẫn họ đi chơi ở Thành Phố Cổ, công viên nước Grand Canyon và một vài chùa miếu tương đối nổi tiếng khác, khoảng bốn năm giờ chiều quay về thành phố, sau khi ăn tối sớm sớm liền bảo A Luân đưa họ tới sân bay, họ sắp phải bay tới Bingkok rồi. Tuy rằng bọn họ đều bảo tôi đi Bingkok cùng nhưng tôi nói tôi thực sự bận rộn, tạm thời không thể dứt ra được, qua mấy ngày nữa sẽ tới đảo Phuki tụ họp với họ sau. Mấy cô gái cũng không kì kèo thêm, mà chỉ luôn miệng nhắc tôi nhớ phải đến đảo Phuki tụ họp. Thậm chí tôi còn không có thời gian tiễn họ đến sân bay, bởi vì thời gian hẹn gặp Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường lần hai đã sắp tới, địa điểm gặp vẫn là club lần trước. Sau khi tiễn Ôn Hân và Lâm Tĩnh xong, tôi chờ ở chỗ hẹn không bao lâu thì xe của Đồng An Chi đã chậm rãi dừng ở ven đường. Kéo cửa ra rồi ngồi lên xe, Đồng An Chi liền cười hỏi: “Nhóm bạn kia của cậu đi rồi à?” “Đúng vậy, đến Bingkok rồi.” “Tôi đã nói là mình đến không đúng lúc mà, khiến cậu không có thời gian rỗi đi chơi với bạn rồi.” “Gặp gỡ nhau thì lúc nào cũng được, nhưng cơ hội làm ă sẽ không chờ đợi ai.” Dứt lời, tôi cũng nói sang chuyện khác: “Anh Đồng, chắc hẳn chúng tôi có thể nhận được kết quả vào tối nay chứ?” Đồng An Chi gật đầu: “Ừ, tôi cũng hi vọng vậy, phải xem đám Đỗ Minh Cường có đủ thoải mái không đã. Thật ra thì yêu cầu lần trước tôi đề cập cũng không phải không thể bàn thêm, chủ yếu là phải xem nên bàn thế nào thôi.” “Bọn họ đã bàn bạc hai ngày rồi, có lẽ tối nay sẽ nói lại với anh chăng.” “Có khi vậy, à đúng rồi, A Dương này, nếu trong tỷ lệ nắm giữ cổ phần được tăng thêm cho cậu có một phần tương tự như cách thức quyền lựa chọn thì cậu có thể chấp nhận không? Ý là tạm thời số cổ phần đó sẽ do tôi và đám Đỗ Minh Cường giữ trước hộ cậu, trong khoảng thời gian giao ước, cậu có thể mua lại nó với một cái giá thỏa thuận nào đó. Tất nhiên, thời gian đầu sẽ đưa cậu một số lượng cổ phần trước, còn phần cổ phần quyền chọn chỉ là một phần khác mà thôi.” Tôi nhanh chóng đáp lời: “Anh Đồng, tất nhiên là được, nếu như các anh đưa tôi quá nhiều thì trái lại tôi còn thấy băn khoăn, tốt nhất nên dùng phương thức này đi, nhưng vẫn không thể nhiều quá, nếu không tôi sợ ông Suchat sẽ có ý kiến, hoặc là sợ các anh không thể đồng ý, ảnh hưởng tới sự hợp tác của các anh.” “Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng giữ vững cân bằng. Sau lần gặp mặt trước, tôi gần như đã biết giới hạn của bọn họ rồi, nếu như bảo bọn họ nhượng lại một phần cổ phần cho cậu thì e rằng dù chỉ là một chút cũng sẽ rất khó, nhưng nếu như bảo cậu bỏ tiền ra mua lại với một cái giá hợp lý thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.” Nói tới đây, Đồng An Chi liền phân tích một thông tin trong cuộc gặp mặt nói chuyện lần trước của ông ấy cho tôi nghe. Rõ ràng, ông ấy đã coi tôi như một đối tác trêи cùng chiến tuyến rồi, hoặc nên nói là ông ấy đủ thẳng thắn với tôi. Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng ở cửa club đón chúng tôi giống hệt lần trước. Địa điểm ăn cơm vẫn là căn phòng bao lần trước, sau khi hai bên ngồi xuống cũng không hề nói tới mấy chủ đề râu ria giống lần trước mà ngay lập tức bàn tới vấn đề liên quan với dự án kia, chẳng qua chỉ không nhắc đến việc hợp tác cụ thể mà thôi. Tôi tìm một cơ hội trịnh trọng cảm ơn Suchat về chuyện xảy ra ở quán bar của Song hôm trước.Ông ta cười xòa nói đó chỉ là chút chuyện nhỏ, bảo tôi là nếu như về sau mà tôi gặp phải loại chuyện kiểu đó ở Chiêng May thì chính ông ta còn cảm thấy hơi áy náy. Tất nhiên mấy câu này chỉ là lời xã giao, sẽ không ai cho là thật, chẳng qua có một số lời vẫn nên nói để giữ mặt mũi mà thôi. Cho tới sau khi đã ăn uống no say, Đỗ Minh Cường liền nhân cơ hội nghiêm mặt nhìn về phía Đồng An Chi, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Đồng, cách thức hợp tác mà lần trước chúng ta bàn tới, về cơ bản chúng tôi đều có thể chấp nhận, nhưng về phương diện tỉ lệ bỏ vốn và phân chia cổ phần thì hai hôm nay chúng tôi vẫn đang thảo luận, nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với cách phân chia tỉ lệ này được!” Đồng An Chi cười khẽ: “Tôi hiểu mà, vậy thì cách nhìn của anh Đỗ đây thế nào? Các anh cảm thấy cách thức nào hợp lý hơn?” “Lần trước anh Đồng cũng đã nói qua rồi, nguồn lực và kinh nghiệm của quý công ty sẽ xuất vốn dựa theo trang thiết bị và nhân công, đồng thời phần tỉ lệ này sẽ do chúng tôi phụ trách bỏ ra, nhưng nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận con số 10%, hai bên vẫn chia theo tỉ lệ cũ là 49% và 51%. Hơn nữa… về phần kia của A Dương, chúng tôi đã nhượng lại hai phần cho cậu ta rồi, đây là tỉ lệ lớn nhất mà chúng tôi có thể chấp nhận.” “Nhưng mọi người đều biết, A Dương có tác dụng rất quan trọng trong việc hợp tác lần này, hơn nữa về sau cậu ta cũng bỏ công sức rất nhiều vì hạng mục, thế nên chắc hẳn cậu ta phải nhận được nhiều cổ phần hơn, ngoài hai người chúng ta ra, chúng tôi còn hi vọng anh Đồng cũng có thể nhượng lại một phần cổ phần cho cậu ta.” “Không không không!” Đỗ Minh Cường vừa dứt lời, Đồng An Chi đã vội vàng lắc đầu mà nói: “Anh Đỗ, tôi không hề có ý kiến gì về phần dành cho A Dương, vốn dĩ tôi có phương án nhượng lại một phần cho cậu ấy rồi, đó là chuyện về sau, đợi đến sau khi đàm phán hợp tác giữa chúng ta xong thì sẽ bàn tới phần đó sau.” “Nhưng 10% mà anh Đỗ mới vừa nói… thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng khó lòng đồng ý được, chỉ tính riêng về hiệu ứng thương hiệu thì công ty chúng tôi đã không chỉ ngừng ở khoảng giá đó rồi, huống chi tôi còn phải phụ trách làm việc, đối với tôi mà nói thì chuyện này không được công bằng cho lắm.” “Anh Đồng, hiệu ứng thương hiệu của quý công ty chỉ ở Hoa Hạ mà thôi, về phần làm việc thì thật ra những chuyện chúng tôi làm trong hạng mục này cũng không hề ít. Cứ xét về giấy phép bảo vệ môi trường và giấy phép xây dựng, chúng tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí cho quý công ty, còn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề hành chính lẫn phi hành chính.” “Nếu anh hợp tác với công ty bất động sản khác, chắc chắn bọn họ sẽ không làm được hai điều này, nhưng chúng tôi thì có thể bảo đảm tuyệt đối trêи hai phương diện này cho anh.” Đồng An Chi lắc đầu cười cười, rõ ràng cũng không đồng ý với lời nói của Đỗ Minh Cường. Cứ như vậy, hai người bắt đầu cò kè mặc cả, tôi ngồi bên cạnh tập trung tinh thần phiên dịch cuộc nói chuyện của hai người họ cho Suchat và Sangsu nghe, nhưng cơ bản cũng không theo kịp được tốc độ của bọn họ, mà chỉ có thể nhặt nhạnh ra những điểm chính để thuật lại mà thôi. Trong vấn đề này, gần như cả hai bên đều không hề nhường nhau một nào, sau khi bàn bạc hồi lâu, Đỗ Minh Cường tỏ ra rất bất lực, dang tay cười khổ rồi lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận với mấy người Suchat. Đối với bọn họ, sự khác biệt giữa 15% và 10% có thể rất lớn, nếu như tổng đầu tư là 15 triệu baht, khoản hơn kém 5% chính là 75 triệu baht, đổi sang tệ cũng xấp xỉ 20 triệu, đó cũng chẳng phải một con số nhỏ. Tôi đang nghĩ, nếu người đàm phán với Đồng An Chi hiện giờ không phải Đỗ Minh Cường và Suchat, liệu có khi nào ông ấy cũng sẽ không cò kè mặc cả giống như thế này không? Trước kia khi chạy doanh thu, tôi cũng đã từng gặp rất nhiều tình huống khách hàng ép giá sản phầm, có thể nói là tập mãi cũng thành quen, nhưng đó chỉ là đối với các hàng hóa mua sắm thông thường mà thôi. Còn cuộc đàm phán giữa Đồng An Chi với Đỗ Minh Cường và Suchat là mối hợp tác hơn 1 tỷ, mặc dù chỉ là baht, nhưng quy đổi sang tệ cũng lên đến vài trăm triệu, cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc với loại đàm phán ở đẳng cấp này, hiện giờ tôi mới phát hiện ra nó cũng không giống với những gì mà mình tưởng tượng và nhìn thấy trêи tivi.