Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 134
Bọn họ có thể trích cổ phần giúp tôi, hay thậm chí khiến Đồng An Chi cũng bỏ ra một phần.
Vì bọn họ cần một người trung gian giúp hai bên cân bằng và gắn bó là tôi.
Tôi không từ chối, cũng không quá vui mừng. Sau khi ngắt máy, tôi chỉ châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn ngắm nơi ngọn đèn heo hắt của thành phố Chiêng May qua khung cửa sổ.
Rất có thể chuyện này sẽ làm thay đổi cuộc đời của tôi, có một chút cổ phần không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần so với làm thuê cho Đồng An Chi.
Chạng vạng ngày hôm sau, lúc tôi và Bạch Vi cũng những người khác của nhóm dự án đi ra khỏi cổng của BTT, có một chiếc Maybach S600 và một chiếc Land Rover đang đỗ bên ngoài. Đỗ Minh Cường và người anh em A Việt của ông ta đang đứng cạnh cửa xe Maybach.
“Anh Dương.”
Thấy tôi đi ra, A Việt lễ phép chào.
Người của nhóm dự án đều nhìn tôi, còn có vài nhân viên qua đường của BTT cũng nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
“Mọi người về trước đi, tối nay tôi có việc rồi.” Tôi nói với Bạch Vi.
Bạch Vi hơi cau mày, liếc nhìn chiếc Maybach và A Việt, một lát sau mới gật đầu: “Anh chú ý một chút, có nhiều chuyện tốt nhất không nên can dự.”
Tôi biết cô ấy đang nói đến chuyện tranh chấp trong gia tộc của Đỗ Minh Cường, nhưng tôi không giải thích với cô ấy, chỉ ừ một tiếng, sau đó đi về phía chiếc Maybach.
A Việt mở cửa ghế sau ra, Đỗ Minh Cường đang ngồi bên trong.
“A Dương!” Đỗ Minh Cường cười chào tôi, còn nhích sang một bên.
Tôi gật đầu với ông ta, sau đó ngồi lên xe.
A Việt vòng qua ghế lái, khởi động xe chạy về phía sông Mae Ping, chiếc Land Rover kia thì chậm rãi đi theo phía sau, ngồi trên xe có lẽ là đám tay chân của Đỗ Minh Cường.
“Vẫn chưa theo đuổi được cô giám đốc Bạch ấy à?” Đỗ Minh Cường hỏi một cách sâu xa.
Tôi lắc đầu: “Không theo đuổi nữa, tôi cua cô ấy là vì muốn khiến Cung Chính Văn khó chịu. Bây giờ, hắn ta đã què một chân rồi, tôi không cần làm mấy chuyện này nữa.”
Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn tôi, cười nói: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm thì cậu đã động lòng với cô ấy rồi.”
“Anh đừng đoán mò, đi đâu chẳng kiếm được người đẹp, tôi không có hứng thú với kiểu con gái kiêu căng lạnh lùng ấy.”
“Ha ha ha, chúng ta ở với nhau ba năm, tôi còn không hiểu cậu chắc?”
Đỗ Minh Cường cười vài tiếng, rồi đột nhiên vỗ vai tôi, thở dài một hơi: “A Dương, gái đẹp đúng là rất nhiều, nhưng người thật sự có tình cảm và có thể sống cả đời với mình thì không nhiều đâu, chỉ có một mà thôi, gặp được rồi thì phải cố mà giữ lấy.”
Tôi liếc nhìn ông ta: “Sao tự dưng anh lại cảm thán về cuộc đời thế?”
Đỗ Minh Cường thản nhiên khoanh tay: “Tôi đâu phải là động vật máu lạnh giết người như ngóe, cũng có khi cảm thán về cuộc đời chứ. Huống hồ… Khi nhìn thấy cậu và Bạch Vi, tôi luôn vô thức nhớ đến vợ mình.”
Tôi không tiếp lời, vì biết đây là chủ đề rất đau thương với Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường tự nói tiếp: “Trước kia, vợ tôi là một luật sư. Hồi còn trẻ, tôi quen cô ấy nhờ một vụ đánh nhau. Lúc đó, cô ấy là luật sự đại diện bên nguyên, còn tôi là bị cáo. Sau vài lần gặp gỡ lúc hòa giải trong và ngoài tòa án, tôi phát hiện cô ấy chẳng những xinh đẹp, mà còn có một loại khí chất đặc biệt thu hút mình, sau đó tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
Nói đến đây, Đỗ Minh Cường cười tự giễu lắc đầu: “Tôi vẫn nhớ vào năm đó, lúc mình cầm một bó hoa đứng ở văn phòng luật mà cô ấy làm việc, cô ấy đã tức đến mức cầm bó hoa ném thẳng vào mặt tôi. Lần thứ hai tôi đến đó, cô ấy kêu bảo vệ đuổi tôi ra ngoài. Lần thứ ba thì cố ấy ném hoa vào thùng rác.”
“Nhưng tôi không nhụt chí, ngược lại thấy càng thú vị hơn. Tôi cứ thế kiên trì, ngày nào cũng tặng hoa cho cô ấy và lái chiếc Crown của bố mình đi theo đối phương cả lúc đi làm lẫn lúc về nhà, đúng là rảnh đến mức không chịu được.”
“Về sau, tôi bắt đầu được nói chuyện với cô ấy vài câu, đến khi cô ấy không còn ném hoa của tôi đi nữa. Sau đó, cô ấy đi ăn với tôi, cuối cùng thì chúng tôi lấy nhau.”
Nghe đến đây, tôi vẫn không lên tiếng, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe.
“Tôi đã hại chết cô ấy.” Đỗ Minh Cường đột nhiên nói khẽ.
“Nhưng tôi không hối hận, không hối hận vì ngày xưa đã theo đuổi và kết hôn với cô ấy. Tôi chỉ hối hận là mình không có đủ năng lực để bảo vệ đối phương.”
Tôi ngoảnh sang nhìn Đỗ Minh Cường.Ông ta vẫn có vẻ rất bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên nhìn tôi.
Đột nhiên ông ta chuyển chủ đề: “A Dương, tôi nghe nói Cung Chính Vinh đã dẫn người đến Chiêng May định đối phó cậu, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, mấy hôm trước, tôi đã gặp hắn ở quán bar của Bansha.”
Đỗ Minh Cường lấy một tấm thẻ màu đen được làm thủ công rất tinh xảo ra, đưa cho tôi, nói: “Đây là thẻ VIP cao cấp của câu lạc bộ bắn súng lớn nhất ở Chiêng May. Cậu cầm lấy, rảnh thì đến tập súng. Cậu phải có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và người bên cạnh mình nữa.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không muốn đụng đến thứ đồ này lắm.”
“Chỉ là đề phòng chẳng may thôi, biết dùng súng vẫn tốt hơn. Lỡ như ngày nào đó gặp nguy hiểm, cậu sẽ hiểu quyết định của ngày hôm nay là đúng hay sai.”
Tôi do dự một lát, cuối cùng gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đó.
“Trong thẻ còn có ít tiền, cậu dùng hết thì tự nạp vào là được. Lát tôi sẽ bảo người của câu lạc bộ đổi tên cho cậu, sửa tấm thẻ này thành tên cậu, sau này cậu cứ giữ lấy mà dùng.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói mấy câu này. À, tôi lại kể về Suchat và Sangsu cho cậu nghe nhé, cũng sắp hợp tác với nhau rồi mà, cậu cũng nên tìm hiểu thêm một chút về họ mới được.”
Nói rồi, Đỗ Minh Cường kể cho tôi nghe về thân phận thật sự, tính cách và thói quen của Suchat và Sangsu.
A Việt lái xe ra khỏi nội thành Chiêng May, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đỗ trước một tòa kiến trúc mang đậm phong cách Xiêng La.
Đây là một nơi cao cấp, tọa lạc ở bên một hồ nước nhỏ, xung quanh những tòa nhà thấp bé nhưng lỗng lẫy này trồng đầy cây cọ, yên tĩnh nhưng xa hoa.
Người gác cổng mặc đồng phục tiến lên nghênh đón, lái xe đi đỗ giúp chúng tôi, nhưng bị thuộc hạ của Đỗ Minh Cường từ chối.
Đỗ Minh Cường nói từ sau khi em trai ông ta sinh sự, đi đâu ông ta cũng phải hết sức cẩn thận. Chỉ cho phép người tín nhiệm đến gần xe của mình, vì ông ta không muốn vừa ngồi vào trong xe đã bị nổ banh xác.
Chúng tôi dừng xe trước cổng chỗ này, thuộc hạ của ông ta lái xe đi đỗ. Một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp trang điểm tinh tế dẫn chúng tôi đi xuyên qua mấy hành lang, đi vào một ngôi nhà có vườn hoa nhỏ và hồ nước, còn có hai người mặc áo đen canh phòng.
Cách hồ nước không xa có một đình nghỉ mát trồng hoa tươi xung quanh, bên trong có kê một chiếc bàn ăn hình tròn trải khăn màu trắng, có hai người đang ngồi cạnh đó, một là Suchat, người còn lại là Sangsu lùn tịt - người đã lôi tôi ra khỏi đồn cảnh sát.
Ngoài hai người mặc áo đen ở lối vào ra, còn có một, hai người mặc áo đen đứng ở ba phía bên ngoài. Xem ra bình thường Suchat và Sangsu cũng rất cẩn thận và cũng rất coi trọng buổi gặp mặt này.
Thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi vào, Suchat và Sangsu đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Chúng tôi đi đến gần, tôi lịch sự chắp tay trước ngực chào hỏi với họ
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương