Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 130
Năm tên vệ sĩ đó nghiêm mặt, sau khi bảo vệ Cung Chính Vinh cẩn thận ở giữa, họ cảnh giác nhìn đám người bên ngoài.
Cung Chính Vinh không chút sợ hãi, gương mặt vẫn nở nụ cười điềm tĩnh: “Ông Bansha, không phải tôi đang uy hiếp ông, chỉ là kể lại sự thật thôi.”
Bansha không trả lời, chỉ lạnh lùng lôi một khẩu súng đen kịt từ thắt lưng ra, “bụp” một tiếng đặt lên chiếc quầy phía trước.
Mấy thuộc hạ của ông ta ở bên cạnh cũng lôi đồ ra, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên vệ sĩ của Cung Chính Vinh.
Cung Chính Vinh vẫn giữ vẻ mặt đó, hắn chỉ cúi đầu cười, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi.
“Đây là cậu Phương Dương đúng không?”
Tôi vừa ổn định lại tâm trạng phức tạp khi rời khỏi chỗ Bạch Vi, tâm trạng đang rất không ổn, tôi thờ ơ liếc nhìn hắn, đáp: “Có gì thì nói đi, còn không thì xéo.”
Cung Chính Vinh thờ ơ nói: “Cậu Phương, tôi chỉ muốn nói với cậu, ân oán giữa cậu và em trai tôi có cơ hội thì nên giải quyết.”
“Mẹ kiếp, bớt tỏ vẻ ở đây đi, phắn!” Tôi hơi bực bội mắng một câu, sau đó tự châm một điếu thuốc, chẳng buồn để ý đến hắn.
“Thế chúng ta gặp lại sau.” Cung Chính Vinh vẫn giữ nụ cười điểm nhiên đó, dứt lời, hắn quay người đi ra ngoài.
Bansha không bảo thuộc hạ chặn hắn lại, dẫu sao đánh nhau trong quán bar cũng là chuyện thiếu lý trí, dễ tự đưa mình vào tù.
Chờ sau khi đám Cung Chính Vinh đi ra khỏi quán, Bansha mới ngoảnh lại hỏi: “Dương, cậu nghĩ hắn sẽ dùng cách gì để đối phó cậu?”
Tôi suy nghĩ: “Chắc chỉ có hai cách thôi. Một là trong bóng tối, tìm cơ hội hại tôi. Hai là minh bạch, trực tiếp bỏ tiền mua chuộc người có thực lực mạnh hơn tôi, để người đó đối phó tôi.”
Bansha gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ một lát, ông ta lại nói: “Thế lực lớn nhất ở đây là ông Suchat, người của ông ấy sẽ ra tay, nên Cung Chính Vinh sẽ không thể mua chuộc ông ấy được. Những kẻ khác cũng không dám nhận tiền của Cung Chính Vinh để đối đầu với ông Suchat. Như vậy xem ra, có lẽ hắn sẽ chơi trò trong bóng tối.”
Tôi lắc đầu: “Chưa chắc, nhỡ đâu người mà hắn mua chuộc không phải ở gần đây, vì dụ như biên giới Xiêng La, hay thậm chí là mấy tên lưu vong ở khu Tam Giác Vàng.”
Bansha nhíu chặt hàng lông mày, rít sâu một hơi thuốc.
Một lúc lâu sau, ông ta chợt cười lạnh: “Lo hắn mua chuộc ai làm gì, chỉ cần dám bước chân vào Chiêng May, tôi sẽ cho chúng nó biết thế nào là lợi hại.”
“Tôi chỉ sợ chẳng may thôi, sắp tới ông nên cẩn thận một chút, đua xe mà ít người thì đừng đi.” Tôi nhắc nhở một câu.
Bansha gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, đợt này, tôi sẽ đi cùng các anh em, không có việc gì thì tôi sẽ không rời khỏi quán bar đâu. Còn cậu, Dương, cậu thường xuyên đi lại một mình bên ngoài, còn phải đi làm và tan ca nữa, rất không an toàn.”
Tôi vỗ vai ông ta: “Bansha, người Hoa Hạ chúng tôi có một câu châm ngôn là oan có đầu nợ có chủ, người họ chủ yếu muốn đối phó là ông, còn tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé tiện thể xử lý luôn thôi.”
“Vả lại, tôi là người ngoại quốc đến đây kinh doanh, nếu bị tấn công sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của cảnh sát, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đối phó ông của bọn họ. Nên chưa xử lý xong ông, họ sẽ không tùy ý ra tay với tôi đâu, để tránh đánh rắn động cỏ, phá hỏng việc chính của họ.”
Bansha suy nghĩ, gật đầu nói: “Dù thế nào thì cậu vẫn phải cẩn thận đấy!”
“Ừm, tôi sẽ chú ý!”
“Dương, hay là cậu mang cái này bên mình đi, tôi vẫn thấy không yên tâm về cậu lắm.”
Nói rồi, Bansha đẩy khẩu súng đen kịt trên quầy bar tới trước mặt tôi.
Tôi cầm khẩu súng đó lên, cầm trong tay thử cảm giác, sau đó đẩy trả lại ông ta, nói: “Không cần đâu, tôi không có giấy phép, giữ thứ này dễ bị đi tù lắm.”
Bansha hơi có vẻ bất đắc dĩ: “Thế tôi sai vài anh em đi theo bảo vệ cậu nhé.”
“Không cần, ông quên trước kia dẫn một trăm người theo cũng không làm gì được tôi à? Đối phó với một nhân vật nhỏ bé như tôi, đối phương không cần dùng tới súng đâu, cùng lắm là đánh tôi què chân gãy cẳng. Chỉ cần họ không dùng súng, chắc chắn tôi sẽ có cách thoát thân.”
“Thế thì được.”
Bansha không khuyên nhủ tôi nữa, mà cầm ly rượu lên đưa qua.
Tôi cũng cầm ly của mình lên cụng với ông ta.
Hơn mười giờ tối, tôi đứng dậy đi về. Lúc đi ra khỏi quán bar, tôi nhìn trái ngó phải, gần đây không có ai có hành tung đáng ngờ cả.
Bansha bảo vài người anh em lái xe máy đưa tôi về khách sạn.
Đi vào khách sạn, tôi nhìn thấy Bạch Vi và Hà Khai Thành đang ngồi ở khu nghỉ ngơi tại sảnh.
Thấy tôi đi vào, hai người họ cùng đứng dậy, Hà Khai Thành mỉm cười với tôi, còn Bạch Vi thì thờ ơ gật đầu ra hiệu bảo tôi đi tới.
Tôi thản nhiên đi qua.
“Anh không sao chứ?” Bạch Vi vẫn giữ bộ mặt vô cảm hỏi.
Tôi mỉm cười: “Không sao.”
“Thế thì tốt, chú Thành muốn nói chuyện với anh.”
Tôi do dự một lát, đáp: “Ban nãy… Cô biết đấy, con gái Xiêng La đều khá nhiệt tình, không như cô nghĩ…”
“Tôi không nghĩ gì đâu.” Bạch Vi bình tĩnh cắt lời tôi.
“Thế thì tốt.” Tôi mỉm cười, sau đó ngồi xuống đối diện Hà Khai Thành.
“Cô chủ, có thể để tôi nói chuyện riêng với cậu ấy không?” Hà Khai Thành ngoảnh lại hỏi Bạch Vi.
Bạch Vi chần chừ một lát, gật đầu, sau đó nhìn tôi, rồi quay người đi về phía thang máy.
Chờ Bạch Vi đi vào thang máy rồi, Hà Khai Thành mới nhìn tôi, mỉm cười thản nhiên nói: “Phương Dương, chắc cậu đoán ra được mục đích tôi tìm cậu là gì đúng không?”
Tôi gật đầu: “Muốn tôi tránh xa Bạch Vi ra đúng chứ?”
“Đúng, cậu là người thông minh, chắc biết người nhà cô chủ không muốn cô ấy quá gần gũi với cậu. Đặc biệt là sau khi Cung Chính Văn xảy ra chuyện, họ biết chuyện này ít nhiều có liên quan đến cậu, hơn nữa…”
Hà Khai Thành không vội nói tiếp ngay, mà lấy một tập tài liệu trong túi hồ sơ bên cạnh ra, mở ra đặt lên bàn nước, rồi đẩy đến trước mặt tôi.
“Phương Dương, chúng tôi biết cậu có qua lại mật thiết với một tập đoàn buôn lậu, người cầm đầu tập đoàn này là Đỗ Minh Cường, là bạn trong tù của cậu đúng không?”
Tôi cầm tờ tài liệu đó lên xem, bên trên chính là thông tin về Đỗ Minh Cường và gia tộc nhà ông ta, đến chuyện vợ ông ta bị súng bắn chết trên phố cũng được ghi lại chi tiết.
Hà Khai Thành nói tiếp: “Theo chúng tôi được biết, Đỗ Minh Cường đang đối mặt với mâu thuẫn tranh giành quyền lực trong gia tộc. Đây không phải kiểu tranh đấu bình thường trong gia đình chúng ta đâu, mà là sống mái gươm đao súng đạn thật, không ai dính đến chuyện này mà được yên ổn. Chúng tôi biết cậu là một người rất trọng nghĩa khí, nếu Đỗ Minh Cường gặp khó khăn, chắc chắn cậu sẽ giúp. Vì thế, chúng tôi không muốn cô chủ có bất kỳ dính dáng gì với cậu.”
Tôi bỏ tập tài liệu xuống: “Bạch Vi có biết những chuyện này không?”
“Cô ấy chỉ biết mối quan hệ xã hội của cậu hơi phức tạp thôi, chứ không biết chuyện của Đỗ Minh Cường. Tạm thời, chúng tôi không định cho cô ấy biết, chỉ mong cậu có thể tự rời đi, để tốt cho cô ấy.”
Tôi trầm ngâm một lát, gật đầu: “Để tôi nghĩ thêm đã, dù muốn đi, tôi cũng phải tìm lúc hợp lý một chút.”
“Được, hi vọng cậu không làm tôi thất vọng.”
Hà Khai Thành đứng dậy, giơ tay ra với tôi.
Tôi máy móc bắt tay với ông ấy, sau đó quay người đi về phía thang máy.
Lúc lên đến tầng mình ở, đi ra khỏi thang máy, tôi nhìn thấy Bạch Vi đang đứng ở bên ngoài.
“Chú Thành nói gì với anh thế?” Cô ta hỏi.
To lưỡng lự một chút: “Ông ấy bảo tôi chủ động từ chức và tránh xa cô ra.”
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương