Nữ giám đốc hoàn mỹ
Chương 117
Tôi vừa dứt lời, lưng đã bị đập một cái, đau đến tận phổi luôn.
Tôi không nhịn được ho khan vài tiếng, chiếc xe máy cũng hơi loạng choạng, Bạch Vi vội vàng ôm lấy tôi như sợ chiếc xe loạng choạng sẽ làm cô ta bị ngã.
Vì không muốn bị ăn đòn thêm nữa, tôi ngừng trêu trọc đối phương, vả lại cũng sắp vào thị trấn rồi. Vì thế, tôi lấy điện thoại gọi cho Đàm Hữu Ngân hỏi cậu ta xem có khách sạn nào vừa tương đối đẳng cấp vừa sạch sẽ không.
Khoảng mười phút sau, tôi đã phóng xe đến một khách sạn tập trung mới mở không lâu do Đàm Hữu Ngân giới thiệu, xem chừng như này đúng là khả cao cấp và sạch sẽ, an ninh cũng rất ổn.
Tôi đỗ xe ngoài cửa, chờ Bạch Vi xuống xe xong, nói Giám đốc Bạch, cô đi nghỉ sớm đi nhé, ngày mai tôi lại đến đón cô đi ngâm ruộng hoa.” Bạch Vị liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Mới hơn tám giờ mà, ở trong phòng khách sạn chán lắm. Không phải anh định đi tìm bạn à, cho tôi đi với, tôi muốn đi dạo.”
“Này bà chị, tôi đi uống rượu, không phải đi dạo!”
“Thế thì tôi sẽ thử ăn mấy đồ vật ăn ở địa phương các anh, mà này, đừng gọi tôi là bà chị!”.
“Không phải cô vừa mới ăn no căng diều à?”
Bạch Vỉ nhìn tôi chung chừng mấy giây, sau đó đột nhiên quay đầu đi vào trong khách sạn, cơn tức giận nói: “Không cho đi cùng thì thôi, lát tôi tự đi một mình.”
Tôi thấy hoa bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi đưa cô đi. Tôi chờ cô ở đây, vào đặt phòngười cất đồ trước đi.”
“Ok.”
Bạch Vi lập tức tăng nhịp bước chân.
Thật ra là tôi sợ cô ta xảy ra chuyện, dẫu sao đây cũng là nơi xa lạ với đối phương. Một cô gái quá đỗi xinh đẹp đi dạo một mình trêи phố sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, mà trêи đời này lại có rất nhiều người chứa đầy ý nghĩ xấu trong đầu. Đến một nơi có an ninh tốt như các thành phố lớn còn có bọn biến thái ở tàu điện ngầm và thang máy, huống chi là một thị trấn nhỏ, đám trẻ ranh ban nãy chính là một ví dụ sống.
Tôi gọi điện cho Đàm Hữu Ngân, bảo cậu ta lát nữa chờ tôi ở dưới nhà vì tôi mang chút đồ cho đối phương, tránh lát nữa cậu ta phải xách một túi đu đủ và dưa chuột muối theo khi đi uống rượu.
Tôi chờ khoảng mười phút dưới cửa khách sạn thì Bạch Vi đi ra, cô ta chỉ mang một chiếc túi xách nhỏ có thể đeo trêи cổ tay.
Thị trấn này không lớn, khách sạn mà Đàm Hữu Ngân giới thiệu rất gần nhà cậu ta, tôi lái xe chừng năm phút là tới nhà cậu ta rồi.
Đây là một trong các khu nhà thương mại sớm nhất ở huyện chúng tôi, mới có khoảng trăm hộ. Lúc đó, có giá hơn hai nghìn tệ một mét vuông, Đàm Hữu Ngân và mẹ cậu ta buôn bán quán ăn đêm mấy năm ở tỉnh khác mới tích góp đủ tiền để ổn định ở đây.
Cạnh phòng bảo vệ của tiểu khu vẫn lập một bàn mạt chược như trước kia, các bà, các cô đang chơi rất khí thế, trong đó có cả mẹ của Đàm Hữu Ngân.
“Cô Xuân, chơi mạt chược đấy ạ.” Lúc lái xe vào cổng, tôi hô lên một tiếng về phía bàn mạt chược.
Mẹ của Đàm Hữu Ngân ngoảnh lại, sau đó mỉm cười: “Ô, A Dương, cháu về khi nào thế?”
“Hôm qua ạ, A Ngân đâu cô? Chưa xuống ạ?”
“Chưa.” Cô Xuân tùy ý đáp một câu, sau đó cười hi hi nhìn chằm chằm vào Bạch Vi đang ngồi ở sau xe tôi, hỏi: “Ghê, bạn gái cháu đấy à? Xinh quá, như diễn viên trêи ti vi ý!”
Các bà, các cô đang chơi mạt chượt hoặc đứng xem bên cạnh đều cùng ngước lên nhìn qua.
“Ha ha, cô Xuân, khéo còn xinh hơn cả diễn viên trêи ti vi ý chứ! À, cô ấy là Tiểu Vi.” Tôi không phủ định, cười ha ha đáp lại, rồi ngoảnh đầu nói với Bạch Vi ở phía sau: “Đây là cô Xuân, mẹ của bạn tôi, cô ấy rất tốt, nấu nướng thì cực ngon.”
“Cháu chào cô!”
Bạch Vi lại vừa lễ phép vừa mỉm cười ngọt ngào chào hỏi cô Xuân, đồng thời dùng sức nhéo một cái vào eo tôi.
“Cô Xuân, cô gọi A Ngân một tiếng hộ cháu. Bảo nó xuống mang đồ lên, cháu phải đi gửi xe đã.”
Dứt lời, tôi vội lái xe máy vào bên trong, vì mình đang đau đến mức méo cả miệng rồi.
“Lại mang gì đến thế?” Cô Xuân hỏi với ở phía sau.
“Đu đủ và dưa chuột muối ạ.”
“Ừ, về nhớ cảm ơn mẹ cháu hộ cô.”
Cô Xuân vừa dứt lời, sau đó đột nghiên gọi lớn lên: “Đàm Hữu Ngân! A Dương đến rồi đây này.”
Trêи tầng ba của một tòa nhà bên cạnh vang lên tiếng “Vâng”, không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa và bước chân đi xuống.
Tôi lái xe vào nhà xe, lúc vừa đỗ xe xong thì Bạch Vi lại cấu mạnh tôi một cái.
“Sao vừa nãy anh lại nói tôi là bạn gái của anh? Cô ta cau mày hỏi.
Tôi tỏ vẻ hơi tủi thân: “Giám đốc Bạch, có phải tôi nói đâu, là cô Xuân nói mà.”
“Thế sao anh không phủ nhận?
“Chuyện này… Giám đốc Bạch, Cô không biết chứ, giải thích về mối quan hệ kiểu này với mấy bà cô mệt lắm, hơn nữa họ không nghe mình giải thích đâu. Chỉ cần nhìn thấy cô ngồi phía sau tôi hay thấy chúng ta đi sát bên cạnh nhau là họ sẽ nhận định chúng ta là một hồi rồi. So với khổ sở giải thích này kia, thà tiết kiệm sức lực cho xong, cô nói có phải không?” Bạch Vi suy nghĩ một chốc: “Hừ! Sớm biết thế này thì tôi không đi theo anh nữa.” “Tự cô đòi đi theo đấy chứ.”
Bạch Vì bực bội bước xuống xe, sau đó quan sát xung quanh tiểu khu thật sự khá nhỏ này.
Tôi khóa xe cẩn thận, sau đó dẫn cô ta rời khỏi nhà xe thì vừa hay nhìn thấy Đàm Hữu Ngân đang đi từ trêи tầng xuống ở phía không xa. Chúng tôi vừa gặp nhau, Đàm Hữu Ngân đã ngẩn ra, sau đó vừa đi tới vừa chào hỏi với Bạch Vũ “Chào chị dâu.”
Bạch cũng ngẩn ra, sau đó cười khổ đáp: “Chào anh, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của anh ta.”
“Ở, thế thì coi như tôi gọi trước và Đàm Hữu Ngân gật đầu một cách đương nhiên.
Tôi chen lời, giới thiệu hai người họ với nhau.
Sau khi biết Bạch Vi là cấp trêи trực tiếp của tôi, Đàm Hữu Ngân lại ngẩn người: “Thằng này được đấy, đến người đẹp cấp trêи cũng cua được.”
“Tôi thật sự không phải là bạn gái của anh ta.” Bạch Vi lập tức có vẻ bất đắc dĩ tiếp lời.
“Ờ, tôi nhìn ra được mà, tạm thời thì chưa phải.” Đàm Hữu Ngân tỏ vẻ sâu xa.
Bạch Vi hé miệng, kết quả lại chẳng nói gì, như thể sợ lại càng làm mối quan hệ này loạn thêm.
Tôi đưa chiếc túi trong tay cho Đàm Hữu Ngân: “Mẹ tôi cho cậu này.”
Cậu ta nhận lấy nhìn: “Oa, lâu lắm không ăn đồ muối của cô rồi, về nhớ cảm ơn cô hộ tôi.”
“Mua ít nhân sâm mà trả lễ đi, tôi không ngại đâu.”
“Ờ, nhưng tôi ngại.”
Đàm Hữu Ngân vừa gật đầu đáp như chuyện đương nhiên, vừa đi lên tầng.
Cậu ta vừa đi lên tầng, Bạch Vi đã vội sáp lại gần tôi, nói khẽ: “Người bạn này của anh lươn lẹo quá, tên anh ta là hai chữ nào?”
“Hữu trong sở hữu, Ngân trong ngân lượng, bố nó mong nó sẽ thành tài và kiếm được nhiều tiền.”
“Ha ha, bố anh ta cũng tài tình thật đấy.”
“Đúng thế, đáng tiếc là chú ấy mất rồi.”
“Hả?”
Bạch Vi ngẩn ra nhìn bậc cầu thang ở tòa nhà của Đàm Hữu Ngân, sau đó lại nhìn cô Xuân vẫn đang chơi mạt chược một cách vui vẻ ở phía không xa.
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
75 chương
55 chương
34 chương
4 chương
47 chương