Công Tôn Ngọc khóc không ra nước mắt, kêu la nửa ngày, mà không có người nào xuất hiện. Bây giờ ả mới phát hiện sự tình có cái gì đó không đúng, toàn thân tê liệt, không thể cử động, nước mắt rưng rưng trừng trừng nhìn Bùi Mạch Ninh một thân nam trang trước mắt. “Ngươi…. ngươi ….rốt cuộc …muốn thế nào?”, Ngay cả thanh âm cũng đã khàn đi, ngữ khí thật đáng thương. Bùi Mạch Ninh bất mãn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta có thể làm như thế nào đây? Lúc trước ngươi đối với ta như thế nào nay ta đem toàn bộ trả lại cho ngươi .” Những điều này nàng nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng. Gương mặt thoa son của Công Tôn Ngọc nhợt nhạt vô cùng, giống như bị thoa bạch phiến vậy, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch. Ả không thể nào quên ngày đó trên đỉnh núi Tử Vi đã làm gì với Bùi Mạch Ninh. Đó chính là một kiếm xuyên tim. Chẳng lẽ nàng ấy cũng sẽ làm như vậy với mình sao? Không phải như vậy chứ? Mình còn chưa muốn chết đâu, hu..hu. “Bùi cô nương… Bùi tiểu thư…, ta đã sai rồi! Ta cũng không dám nữa chọc ngươi.” Giờ phút này, toàn thân ả cứng ngắc không thể động. Đó là sự chênh lệch về thực lực, lúc trước một kiếm xuyên tim Bùi Mạch Ninh cũng không chết, giờ này khắc này, ả sao có thể không sợ hãi. “Hả? Làm gì mà gọi xa lạ như vậy? Ta nhớ lúc trước ngươi có gọi ta như vậy đâu, nhỉ? Ta nhớ không phải ngươi luôn miệng gọi ta là yêu nữ hay sao? Ta còn muốn cho ngươi xem yêu nữ là như thế nào.” Bùi Mạch Ninh ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt, liên tiếp đùa cợt Công Tôn Ngọc. “Ta… ta thật sự sai rồi, cầu xin ngươi đừng so đo với ta.” Ngay cả nước mắt cũng chảy ra, ả đã biết rõ người trước mắt đến để trừng phạt cho việc làm trước kia ả gây ra với nàng ta. “Có phải như vậy không?” Thanh âm kéo dài, Bùi Mạch Ninh cảm thấy không còn thú vị , bĩu môi, nhớ tới mục đích tới nơi này. “Ta biết người cùng vị tú tài kia có một bản kế ước đúng không? Tờ kế ước đó đâu?” Sắc mặt Công Tôn Ngọc từ xanh chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang trắng, lại thấy trong mắt người nào đó một lần nữa phóng ra ánh nhìn sắc lạnh, lập tức đầu đổ mồ hôi lạnh nói: ” Ở bên trong cái hộp đó.” Bùi Mạch Ninh nhìn theo hướng ả ta nói. Quả nhiên, nàng trông thấy trên bàn trang điểm có một cái hộp không lớn cũng không nhỏ. Bùi Mạch Ninh đi đến mở hộpđó ra. Bên trong ngoài mấy cây trâm thì phía dưới quả thực có lộ ra một trang giấy. Nàng lấy ra xem. Mặt trên đích thực là một tờ khế ước hôn nhân bằng giấy trắng mực đen, một ấn chỉ bằng ngón tay cái màu đỏ tươi. Xem ra chính là của tân lang đáng thương kia . Giật giật khóe môi, giơ tờ khế ước trong tay lên, tà ác nhìn trừng trừng vào Công Tôn Ngọc đang ngồi trên giường hỉ kia. “Chậc chậc, ngươi tưởng rằng cứ như vậy mà xong ư? cảm giác một kiếm kia xuyên tim cũng không có tệ đâu!” Nói xong, nàng liền đến gần Công Tôn Ngọc, đáy mắt phóng ra tia tà ác sáng rọi. Công Tôn Ngọc lại một lần nữa thét lên. Chậc chậc, chỉ tiếc, nơi này đã bị nàng giăng một tầng kết giới, dù kêu thế nào cũng không có ai đến cứu. Không ai biết trong tân phòng phát sinh một sự việc rất “bi thảm” như vậy, hôn lễ vẫn cứ tiếp tục. Tân lang ở trong yến phòng có chút lo lắng đi qua đi lại, dường như đem những lời nói của Bùi Mạch Ninh để ở trong lòng, nhưng đã gần đến giờ lành, y cũng chẳng còn để tâm được đến chuyện đó nữa. Khóe miệng cười khổ, thở dài, y biết, những điểu tốt lành rồi cũng sẽ đến. Bên ngoài chiêng trống thổi lên, bà mối mặt tươi cười bước ra, cao giọng hô to: “Giờ lành đến, tân lang ,tân nương nhập đường – - “ Tân lang hít thật sâu thở ra một hơi, thần sắc nghiêm nghị, dường như hỉ đường phía trước chính là con đường đi đến chỗ chết của y. Công Tôn Duẫn mang nụ cười thản nhiên trên mặt ngồi ở trên ghế cao đường. Chổ ngồi đó chỉ có một mình hắn, nhà trai thậm chí ngay cả người thân cũng chưa đến. Dù sao đi nữa cũng là thuê người đến mà thôi. Nha hoàn dắt tân nương đi lên phía trước đến. Tân nương có vẻ như hơi bối rối, thiếu chút nữa bị ngã. Sắc mặt của các vị quan khách, bằng hữu ở chung quanh có phần cổ quái, ánh mắt thương hại lại lần nữa nhìn vào tân lang. “Nhất bái thiên địa.” Bà mối cao giọng hô to. “Nhị bái cao đường.” Tân lang sắc mặt trắng bệch. “Phu thê giao bái.” Hai người thiếu chút nữa cho nhau đụng vào. “Đưa vào động phòng.” Lễ thành thân này rốt cục cũng đã hoàn thành, mọi người không nén nổi tiếng thở dài. Công Tôn Duẫn lộ ra nụ cười hài lòng, cuối cùng đại sự của tiểu muội cũng giải quyết . Lúc tân nương chuẩn bị đưa vào tân phòng, đột nhiên trong đại sảnh có một trận cuồng phong cổ quái thổi vào cuốn khăn cưới trên đầu tân nương thổi xuống. “Ôi – -” Tân Nương tử hoảng sợ, kia gương mặt thanh tú kia có phần hoảng loạn và ngượng ngùng. Đừng nói tân nương tử bị giật mình, những người quen biết qua Công Tôn Ngọc gần như đều bị hoảng sợ, nhất là Công Tôn Duẫn cùng vị tân lang kia. “Biểu muội….” Tân lang hít một hơi, đó không phải là vị hôn thê mà được đính ước từ nhỏ với mình sao? Đây chính là biểu muội, mặc dù y cũng không phải muốn thành thân với biểu muội này nhưng y vẫn thích nàng. Vì thế, y nở nụ cười rạng rỡ. “Biểu ca…” Vị biểu muội kia bản thân cũng cảm thấy trì độn, nhưng mà nhìn thấy người trong lòng mình, lập tức ngượng ngùng nở nụ cười. Công Tôn Duẫn sắc mặt khó coi từ trên ghế đứng lên, trước đây gương mặt luônluôn ôn hòa, bây giờ trông rất khó coi: “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngọc nhi đâu?” Vị biểu muội kia hoảng sợ, tân lang lập tức đem nàng ôm vào trong ngực che chở. Người chung quanh nghị luận ầm ĩ, đối hôn lễ này cảm thấy hết sức vừa lòng. Lễ đã thành, nữ tử nhà người ta xuất giá cũng không phải dễ dàng gì. “Ha ha ha, Công Tôn công tử, lâu rồi không gặp.” Mọi người ở đây ngạc nhiên nghi ngờ nhìn quanh, tiếng cười khẽ truyền vào trong tai mọi người. Công Tôn Duẫn kinh ngạc nhìn lên cây to ở trong sân, một nữ nhân phẫn nam trang lập tức từ trên cây nhảy xuống. Tân lang lập tức nhận ra người này, nở một nụ cười cảm kích. “Bùi cô nương – - -” Công Tôn Duẫn kinh ngạc kêu to. Từ khi bắt đầu hắn đã có một dự cảm không tốt, cho nên mới phải nhân cơ hội làm cho vị tú tài này cưới Công Tôn Ngọc, để tránh cho đêm dài lắm mộng. Dù không biết bằng cách nào nhưng cuối cùng vẫn khiến cho vị tú tài nho nhã này chấp nhận. Nhưng bây giờ mọi việc thành ra thế này thật đúng là công dã tràng. Công Tôn Duẫn cười khổ một tiếng, thở dài, cũng không trách cứ đối phương dùng kế ‘Ly miêu tráo thái tử “. Dù sao đây là do muội tử của hắn tự làm tự chịu, bất quá nếu như không có một kiếm kia của nàng thì cũng sẽ không thể có chuyện như vậy. Một người em rể đổi lấy một kiếm kia cũng là tương xứng. “Thật là vui khi Công Tôn công tử còn nhớ rõ ta.” Bùi mạch ninh trào phúng cười, không ngoài ý thấy đối phương có chút xấu hổ sắc mặt. “Bùi cô nương, việc đã đến nước này, những gì không thể nói cũng đã nói, kính xin cô nương bỏ qua cho muội tử.” Hắn vội vội vàng vàng mở miệng lần nữa, giật mình nhớ tới đến bây giờ còn không biết muội muội của hắn như thế nào. Tân nương thay đổi, như vậy muội muội của hắn giờ ra sao?