“Ninh nhi…” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng không lạnh lùng bằng ngày xưa, nhiều thêm một chút khàn khàn, trầm thấp, nghe mà cảm thấy hương vị của tình yêu.
“Ah…” Bùi Mạch Ninh híp híp con ngươi, mắt phượng phủ sương,
ướt át ngước lên nhìn Tư Không Thu Trạm.Có lẽ, nàng không biết ánh mắt của nàng khiến người ta si mê muốn chết như thế nào đâu.
Tư Không Thu Trạm cảm thấy sức mạnh lý trí của hắn đã vượt qua được khảo nghiệm, thật vất vả ổn định lại được thân thể đang xao động của mình, sau rồi mới nói: “Nàng uống say rồi! Ngoan, ta đi bảo người pha cho nàng chén trà giải rượu.” Không phải hắn không muốn, nhưng nghĩ đến cảm nhận của thê tử sau khi thanh tình, hắn vẫn nên nhẫn nhịn thì tốt hơn.
Hắn mới vừa di động, bàn tay nhỏ bé kia liền gắt gao giữ chặt lấy hắn không tha, ánh mắt ướt át lúc này trông đáng thương tội nghiệp. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu căng thẳng như cung đã căng dây tên.
Bùi Mạch Ninh tựa sát vào người Tư Không Thu Trạm, cơ thể khó chịu như được dạt tới một hòn đảo tươi mát. Rượu này quả thực quá mạnh, tiếp theo nàng lại cảm thấy khó chịu hơn.
Bất đắc dĩ thở dài, Tư Không Thu Trạm dịu dàng dỗ dành Bùi Mạch Ninh, nhè nhẹ vỗ lưng của nàng. Mùi rượu trái cây thoang thoảng thơm nồng tỏa ra từ người nàng, chỉ tiếc, nhìn thấy được mà…. ăn không được.
Đột nhiên , một chút bóng đen từ bên ngoài phòng nhảy qua, ánh mắt mông lung thoáng cái giật mạnh. Ngay cả Tư Không Thu Trạm cũng cảm thấy một hơi thở có phần không giống…người.
Cửa phòng phút chốc bị mở toang, một trận gió âm lãnh tràn vào. Giữa ban ngày, thế nhưng lại có yêu quái ngang nhiên xuất hiện ở Lưu Vân điện này?
‘NGAO…OOO ô… .’ Tiếng con yêu quái rống lên truyền đến, lại không hề làm kinh động đến các đệ tử Lưu Điện. Bùi Mạch Ninh kinh ngạc ngước mắt nhìn, lại có một tầng kết giới xuất hiện, bao phủ lên đình viện của bọn họ.
Tròng mắt màu hổ phách dâng lên một tầng đông lạnh, sắc mặt cũng thay đổi gần như là đóng băng, hắn nhanh như chớp đem Bùi Mạch Ninh ẩn phía sau người mình, trừng mắt nhìn trước mắt nhìn màn sương mù đen dày đặc trước mặt.
Thẳng cho đến một lúc sau, sương mù dày đặc ngừng lại, một thân ảnh như có như không ẩn hiện sau lớp sương mù, làm cho người ta nhìn không rõ rốt cuộc yêu quái kia thuộc loại gì. Bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hồng kia, và hơi thở đậm sặc mùi sát khí đang tỏa ra xung quanh.
Yêu quái này rất lợi hại. Có thể không một tiếng động xuất hiện ở Lưu Vân điện, phá vỡ kết giới của bọn họ, nó đương nhiên là quá lợi hại, bọn họ không thể lơ là đối phó được.
Con ngươi màu hổ phách hơi hơi nheo lại, Tư Không Thu Trạm thì thầm một câu thần chú, một tay thì phất lên. Một hắc báo thoăn thoắt xuất hiện, dáng người cân xứng, tựa như mây trôi, bộ pháp tao nhã, con ngươi màu hổ phách sáng bóng hệt như chủ nhân, chân trước hơi trùng, làm ra tư thế sẵn sàng công kích.
Đây là lần đầu tiên Bùi Mạch Ninh nhìn thấy Tư Không Thu Trạm triệu hồi linh thú của bản thân. Là đệ tử bản môn của Lưu Vân điện, có linh thú cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên, hắc báo kia có tư thế hệt như chủ nhân của nó, trong sắc bén có sự tao nhã, không phải hắc báo nào cũng có được linh khí như vậy.
‘Khà….khà…khà…’ Quái vật kia phát ra tiếng cười quái dị, có vẻ như đang giễu cợt Tư Không Thu Trạm không biết tự lượng sức mình.
Cặp mắt đỏ như máu kia nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Bùi Mạch
Ninh. Thật hiển nhiên, mục tiêu của nó chính là Bùi Mạch Ninh.
Một trận gió lốc đánh về phía Bùi Mạch Ninh, khiến nàng cảm thấy cả người tê tê ê ẩm, phải chống đỡ lên chiếc bàn bên cạnh. Nàng nhíu mày hơi ngồi xổm xuống. Trời ơi, cảm giác này thật khó chịu, những mảnh hoa tai nàng hấp thụ trước kia tựa hồ như muốn nổi loạn.
Cắn chặt môi đỏ mọng, trong mắt phương hiện lên vẻ không hiểu, nàng có lẽ đã khẳng định, con quái vật ù ù cạc cạ chưa rõ loại gì này chính là yêu vật đã cướp mảnh nhỏ hoa tai ở trong rừng cây.
Nhưng nó rốt cuộc là có mục đích gì? Bản thân nó thì có sức mạnh cường hãn thế kia, nếu cộng thêm cả sức mạnh của các mảnh nhỏ hoa tai lưa quang thì hậu quả kia tưởng tượng thôi cũng đã thấy sợ rồi. Trời ơi, lão gia tử, ngươi rốt cuộc đẩy cho ta nhiệm vụ gì đây? ~ Nàng có thể hay không xin rời khỏi cái ghế Diêm Vương kia, về ‘hưu’ sớm cho thanh thản đầu óc.
Chỉ tiếc, hiện tại có muốn cũng đã quá muộn, Tư Không Thu Trạm cùng linh thú của hắn ra sức công chiến, cũng bị đánh ngã nhưng vẫn hoàn toàn chắn trước Bùi Mạch Ninh, cũng chỉ có Bùi Mạch Ninh biết con quái vật kia thập phần cưỡng hãn. Nàng hoàn toãn có thể cảm nhận được.
Hiện tại đầu vẫn còn ong ong, vò rượu kia thật sự đã làm khổ nàng.
‘Oa – -’ Vào thời khắc này, hắc báo phát ra tiếng gầm lên giận dữ, tập trung nhìn vào. Trên thân hình cân xứng kia đã xuất hiện nhiều vết thương, sương mù thấm ướt vết thương. Thật sự là nhìn không nổi!
Cùng lúc đó, một nơi khác của đỉnh Tử Vi, hai lão nhân hoa giáp đồng thời dừng lại, lông mi trắng chau mạnh. Vân Hạc chân nhân nhất thời không để ý hình tượng hét to:”Hỏng bét, có yêu quái lọt được vào Lưu điện của chúng ta! Không được! Không được, phải nhanh qua nhìn xem.”
Hai lão nhân lập tức nghe tiếng chạy đến. Chờ đuổi tới đình viện kia thì chỉ còn nhìn thấy đám sương mù màu đen đang chạy trốn, còn Bùi Mạch
Ninh ở trong lòng Tư Không Thu Trạm thì đang thổ huyết. Này….. đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương