Ban mai đầu xuân mang theo một chút hơi ẩm, trấn nhỏ đã khôi phục lại sự an bình vốn có. Hiện tại, cóc tinh bị tiêu diệt, mọi người trong trấn đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn đoàn người Tư Không Thu Trạm.
Không ít thôn dân vì biểu đạt lòng biết ơn đã đem đến rất nhiều thứ đến cảm tạ Tư Không Thu Trạm. Úy Kỳ Dương cùng Tiểu Đào vừa nhìn thấy vội chạy tới ngăn cản họ lại, không để cho bọn họ đến gần rồi Tư Không
Thu Trạm. Nhưng gần như là không kịp,đám người thôn dân đó lập tức ngã xuống một đống, đây hoàn toàn không phải là chuyện đùa.
Nhân cơ hội này, Bùi Mạch Ninh vụng trộm trở về phòng, dù sao cũng phải về dọn đồ.
Vừa vào trong phòng, nàng lập tức đóng cửa sổ lại, căn phòng bỗng chốc trở nên âm u.
Nàng lật nhẹ tay một cái, ngay sau đó một làn sương mù màu trắng tản ra cho đến khi thành một hình người.
Nàng ta vừa hiện hình liền khóc nức nở, xem ra nàng đã biết cóc tinh kia bị tiêu diệt.
“Nếu các ngươi sớm đến một chút thì tốt biết mấy” Nàng ta vừa khóc vừa nói, trong lòng có rất nhiều oán hận. Dù sao bây giờ cũng đã không còn gì để lưu luyến.
Bùi Mạch Ninh lẳng lặng nhìn nàng ta, thở dài gọi ‘Hồn’ ra ngoài.
‘Hồn’- người cũng như tên, là một u hồn. Nhưng u hồn này lại có được năng lực thập phần lớn mạnh, phụ giúp không ít việc cho Diêm Vương. Có thể coi đó là một lão nhân gia có lai lịch không nhỏ nhưng tính tình lại giống như tiểu hài tử.
Hồn vừa ra liền cao hứng quay quanh Bùi Mạch Ninh, dường như đã biết là nàng lại có việc gì muốn giao cho nó làm.
“Hồn, mang nàng đi Địa Phủ, hơn nữa an bài kiếp sau thật tốt cho nàng.” Bùi Mạch Ninh giao phó chuyện này cho Hồn. Xem ra, nàng rất coi trọng việc này hơn thế nữa còn muốn giúp cô nương đây có kiếp sau thật tốt, không cần mang theo oán hận ở lại nhân gian.
Nàng ta kinh ngạc nín khóc, có chút sợ hãi trừng mắt nhìn Hồn phiêu đãng bay giữa không trung, hình dạng không ngừng thay đổi thật sự khiến người nhìn cũng phải đau đầu.
“Ô…” Một tiếng gọi nhỏ như có chút không vừa ý với nhiệm vụ này, nhưng khi ánh mắt Bùi Mạch Ninh trừng sang, Hồn vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nàng ta liếc nhìn Bùi Mạch Ninh thật lâu, cuối cùng trước lúc đi vào cánh cửa thời không thì nói: “Cảm ơn người …”
Giống như một tòa băng sơn tan ra, nữ tử hơi ngây người, giữa không gian gió và hoa lồng lộng như vậy, trên khuôn mặt hơi nở chút tươi cười đủ để hút hồn toàn bộ nhân gian. Linh hồn thiếu nữ trẻ kia như được thanh lọc, không còn mang bất luận oán khí nào, đi theo Hồn vào cánh cửa thời không.
Nhìn cánh cửa thời không đóng lại, Bùi Mạch Minh lúc này mới thu lại ý cười, môi đỏ mọng mấp máy cầm lấy gói đồ trên giường. Sau đó, nàng mở cửa phòng đi ra, vừa xuống cầu thang đã liền thấy sắc mặt không thể nhịn được nữa của Tư Không Thu Trạm.
Chỉ thấy, ngoài những người muốn đáp tạ, ở ngoài có không ít thiếu nữ đều ra khỏi cửa phòng thẹn thùng e lệ nhìn Tư Không Thu Trạm cùng Úy Kỳ Dương. Bộ dạng đó thể hiện rất rõ ràng bọn họ là có ý gì.
“Xin hỏi công tử đã thành thân chưa?”
“Ta…… vì đáp tạ ân cứu mạng của công tử nguyện ý lấy thân báo đáp…”
“Công tử, công tử…”
… … . . . .
Một tiếng lại một tiếng gần như lấn át tất cả những lời đáp tạ, lúc này Úy Kỳ Dương cũng âm thầm ảo não, thiếu chút nữa đã muốn ngất xỉu để tránh thoát khỏi bọn họ.
Đầu hắn hơi ngẩng lên lộ ra vẻ ưu thương. Haiz, đây chính là tội của mĩ nam! Hắn là một người thanh niên tốt luôn giữ mình trong sạch, hắn chắc chắn sẽ không khuất phục.
Bây giờ Tư Không Thu Trạm cũng không còn kiên nhẫn, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này lại càng giống như băng kết ngàn năm.
Vừa vặn lại nhìn thấy Bùi Mạch Ninh từ trên lầu đi xuống, đôi mắt màu hổ phách lộ ra tinh quang rạng rỡ, trực tiếp xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, thoáng chốc toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng.
“Ninh nhi…” Cúi đầu nỉ non gọi, trong mắt Tư Không Thu Trạm hoàn toàn không còn lạnh lùng giống vừa rồi, lại có sự ôn nhu nhàn nhạt. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, có chút cảm giác mát lòng, chung quanh có thể nghe thấy có những tiếng thở dài xuýt xoa.
Úy Kỳ Dương hài lòng, rốt cục đã yên tĩnh, thừa dịp lúc mọi người không chú ý chạy nhanh kéo mấy người Bùi Mạch Ninh lên đường.
Cho đến khi mọi người phục hồi tinh thần lại mới mở miệng cảm thán.
Hai mỹ nam tuyệt vời, thân thủ phi phàm như vậy mà để cho họ đi đi.
Haiza, thật sự quá đáng tiếc cho các cô nương trong trấn này rồi!
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương