Người tới chính là đoàn người Công Tôn Duẫn đã gặp trong ngôi miếu nát. Dẽ nhận ra, bọn họ cũng nhìn thấy ba người Bùi Mạch Ninh, nhưng cũng chỉ có Công Tôn Duẫn lịch sự đến chào hỏi.
“Ba vị, thật là khéo trùng hợp.” Công Tôn Duẫn ôn nhã cười nhìn Bùi Mạch Ninh gật gật đầu, có thể là cảm thấy Bùi Mạch Ninh là người tương đối dễ nói chuyện.
Bùi Mạch Ninh nhàn nhạt gật đầu, thấy đôi mắt của Công Tôn Duẫn nổi lên nhu hòa, cuối cùng là nở ra một chút cười thản nhiên coi như đáp lại.
Công Tôn Duẫn nhất thời thụ sủng nhược kinh,loại cảm giác này khó lòng nói lên lời. Công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên nở rộ mỉm cười, cho dù cực đạm, nhưng cũng khiến hắn có chút vui sướng.
“Đại ca, nhanh ngồi xuống tới dùng cơm, để ý đến bọn người vong ân phụ nghĩa đó làm cái gì .” Công Tôn Ngọc vừa mới mở miệng đã tức giận ngay. Chậc chậc, xem ra tội danh này thật là lớn .
Tiểu Đào tức giận trợn mắt nhìn vị đại tiểu thư kia, nhưng tiểu thư nhà mình không nói gì, nàng cũng không nên có phản ứng.
” Thật sự là thật ngại quá, xá muội được nuông chiều từ nhỏ dễ sinh tỳ khí…..” Công Tôn Duẫn hơi xấu hổ nói, ngay sau đó liền bị Công Tôn Ngọc kéo đi ăn cơm.
Không khí trong quán trọ lập tức trở nên có chút lúng túng, không biết có phải là Bùi Mạch Ninh quá nhạy cảm hay không? Cảm giác không khí này cũng không phải bởi bọn họ, ngược lại giống như là của… Công Tôn
Ngọc.
Trực giác Bùi Mạch Ninh thật chuẩn, quả thực thấy tiểu nhị kia có chút muốn nói lại thôi với bọn người Công Tôn Ngọc, nhìn rồi lại nhìn, cho đến khi Công Tôn Ngọc giận giữ mắng mỏ một tiếng thật to: “Nhìn cái gì vậy hả? Cẩn thận mù mắt chó của ngươi.”
Tiểu nhị kia lập tức xanh mét mặt mày, lúc trắng lúc xanh, nhưng nơi này dù sao cũng là quán trọ của bọn họ, hắn vẫn cần phải giữ thái độ hòa nhã với khách, liền nói: “Vị cô nương này, ta chỉ là muốn nhắc nhở cô nương một việc mà thôi, không phải có ý muốn nhìn cô nương.” Tiểu nhị trong lòng cũng thầm thầm thì thì: cũng chẳng phải cái gì đẹp như thiên tiên, dễ nổi nóng thế này thì “kính nhi viễn chi(1) ” thì hơn!
1, kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.“Tiểu nhị, có chuyện gì, mau nói đi.” Nam tử cao lớn kia, cũng chính là Liêu Hùng của Đường môn, lên tiếng nói, cũng có chút không ưa nhìn Công Tôn Ngọc.
“Là như vậy, các vị có thể là do lần đầu tiên tới trấn nhỏ này của chúng ta, trước đó vài ngày trong trấn nhỏ của chúng ta xảy ra một việc lạ. Có yêu ma đặc biệt thích khoát tim các thiếu nữ, vài vụ án mạng đã xảy ra. Các vị hẳn là cũng phát hiện, trấn nhỏ của chúng ta gần như không có nữ tử thường lui tới, đó chính là do lo sợ điều này, sở dĩ…” Tiểu nhị nói đến chuyện này cũng là lúc mồ hôi lạnh liên tục, tuy rằng đối tượng không phải nam tử, nhưng cũng khiên ai ai sợ hãi hết sức.
Vài người liếc nhau một cái, quả thực thấy sắc mặt Công Tôn Ngọc lập tức trở nên trắng bệch.
“Haiz, sớm biết như vậy thì không nên mang muội xuất môn.” Công Tôn Duẫn cũng hơi có chút hối hận. Chuyến này ra ngoài, sự tình thật đúng là đặc biệt nhiều.
Bàn tay cầm chén trà của Bùi Mạch Ninh dừng lại trên không trung, đôi mắt quét về phía tiểu nhị kia. Nàng thấy được, tiểu nhị không có nói dối, liên tưởng đến chuyện tình vừa rồi oan hồn kia đã nói, chẳng lẽ…
Nàng chính là một trong những nạn nhân của những vụ án đó?
Mấp máy môi, tốt lắm, chuyện này thật ra cũng không phải là tự đưa đến cửa nhưng cũng đã coi như là nhận lời với người ta rồi, nàng sẽ cho oan hồn kia một câu trả lời thuyết phục nhất.
Vào đêm, tiểu trấn bị bao phủ ở trong vùng tối tăm.
Bùi Mạch Nhin nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt tỏa sáng ngắm một cảnh trăng tròn kia, một chút buồn ngủ cũng không có. Không biết có phải là có vụ
án mới khiến nàng kích thích như thế hay không? Nàng cảm giác tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó, ngẫu nhiên muốn thử cảm giác ôm cây đợi thỏ cũng không tệ lắm!
“A – - – -” Đêm tối, tiếng kêu thảm thiết như thế có vẻ phá lệ đã quá rõ ràng.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Bùi Mạch Ninh liền lắc mình ra khỏi phòng, chạy về phía hướng phát ra chỗ âm thanh vừa mới phát ra kia.
Cửa phòng đóng chặt. Bùi Mạch Ninh nhìn kỹ, nơi này hình như là phòng của Công Tôn Ngọc kia, khóe miệng giật giật,tiểu nhị nói thật đúng, quả nhiên là bị tìm tới cửa. Vận khí Công Tôn Ngọc này thật đúng là không tốt lắm.
Nghĩ nghĩ một chút, nàng liền cũng không có nhiều suy xét, một cước đạp cửa phòng ra. Chỉ nhìn thấy ánh trăng chiếu xuống, Công Tôn Ngọc mặt mũi trắng bệch, cả người cứng ngắc không thể động đậy, mà trước mặt nàng là một người áo đen, một bàn tay của y rõ ràng bao phủ ở trước…..ngực của nàng ta.
Bùi Mạch Ninh nhíu mày, có mùi vị quen thuộc lan tràn ra ở trong gian phòng đó.
Đôi mắt nàng trừng lớn, nhìn ánh sáng phát ra từ sâu trong yêu vật.
Người khác có lẽ nhìn không thấy, nhưng con người nàng có thể nhìn thấu thị hồn thì lại rõ ràng. Trời ơi, cái kia,….. dĩ nhiên là một mảnh nhỏ của hoa tai lưu quang.
Thật đúng là may mắn trời ban! Khéo gặp được cũng chẳng cần tốn chút công sức nào.
Truyện khác cùng thể loại
156 chương
34 chương
96 chương
389 chương
146 chương
34 chương
48 chương