“Bùi Mạch Ninh – -” Mới rời khỏi Ngự Thư Phòng không xa, Bùi Mạch Ninh liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi của Hoàng Phủ Việt.
Nàng dừng bước nhưng không quay đầu lại .
“Sao vậy? Lần trước lúc ở Xuân Ý Lâu cũng không thấy ngươi ngại ngùng như thế này.” Giọng điệu của Hoàng Phủ Việt giống như đang trào phúng , y đối với nữ nhân này cảm thấy rất khó hiểu, có vẻ như từ khi nhìn thấy nàng cũng là thời khắc nhân sinh huy hoàng bắt đầu rời xa y.
“Việt Vương gia ,hình như ta cùng Việt Vương gia chưa từng quen biết .” Bùi Mạch Ninh lúc này mới thản nhiên xoay người lại, một chút cũng không có cảm giác bị bắt lấy nhược điểm mà chột dạ.
“Hừ, Bùi Mạch Ninh, ngươi khá lắm, chuyện ngươi gây ra cho bổn vương còn chưa nói đến, vậy mà ngay cả chuyện của mình làm cũng không dám thừa nhận.” Hoàng Phủ Việt cảm thấy chán nản trong lòng , không biết là đang tức giận vì đối phương lãnh đạm với mình hay là vì sự coi thường của nàng.
“Việt vương gia dường như nhàn rỗi quá nên thích hỏi thăm chuyện của người khác thì phải ? Cứ cho là thế đi , ta không nhận thì làm sao?” Nhếch môi cười, mắt phượng híp lại, cả gan lườm Hoàng Phủ Việt khiến Hoàng Phủ Việt phút chốc ngây người.
Cách đó không xa bỗng thấy Tư Không Thu Trạm từ chỗ Tư Không Thu
Nguyệt trở về , hắn đi về phía nàng, nhoẻn miệng cười , nhưng nụ cười này lại làm cho Hoàng Phủ Việt mím môi nắm chặt hai tay, trong lòng đột nhiên một trận co rút đau đớn, Hoàng Phủ Việt thậm chí có chút không rõ tại sao mình lại có cảm xúc như vậy.
” Chúng ta về nhà thôi.” Tư Không Thu Trạm đi tới, nắm lấy tay Bùi Mạch Ninh ,từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Việt lấy một cái, chỉ đơn giản nói một câu.
” Được, trở về thôi.” Bùi Mạch Ninh cười nhạt, hai người bỏ lại Hoàng Phủ Việt phía sau, sóng vai rời khỏi.
Tư Không Thu Trạm hơi liếc mắt nhìn người phía sau, trong lòng thả lỏng cảm thán một trận, may mắn lúc trước Hoàng Phủ Việt kiên trì cự tuyệt hôn sự, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không có cơ hội cùng nàng ở cùng một chỗ như thế này.
Đôi bàn tay to nắm chặt lấy tay nàng hơn, khóe miệng luôn lạnh như băng nở rộ một nụ cười.
Hôm sau, khắp đường lớn hẻm nhỏ đều nghe thấy tin đồn liên quan đến Hoàng thất.
Biểu muội của Hoàng Thượng – Nam Lâm đại tiểu thư trong một đêm thiếu chút nữa bị điên, cả ngày vui buồn thất thường ,vô cùng sợ hãi nói bản thân mình gặp quỷ, thỉnh thoảng nàng ta lại còn khóc lóc nỉ non , khăn lụa trên mặt đã sớm tháo xuống, căn bản không có bất luận dấu vết gì.
Hơn thế nữa, nàng ta còn chủ động nói ra ‘’hành vi phạm tội ” của bản thân, các vết dị ứng trên mặt các phi tử trong cung cũng là do nàng gây ra .Tang chứng vật chứng cũng được tìm ra , đó là loại dược có chứa một
ít hàm lượng độc tố . Hoàng Thượng sau khi biết được chuyện đã nổi cơn giận dữ , lập tức đem biểu muội to gan lớn mật đuổi về Lang Thành, ngay trong đêm đó cũng sai người thả Bùi Chính Vũ về Bùi gia.
“Hồn, làm tốt lắm.” Bùi Mạch Ninh tán thưởng, chỉ thấy trong không khí có một một đám sương mù màu đen đang lơ lửng , nghe thấy Bùi
Mạch Ninh khen ngợi lập tức vặn vẹo, bộ dáng biến đổi , có thể cảm nhận được ‘nó’ đang đắc ý.
Hàng lông mày tinh tế khẽ thả lỏng , hừ hừ, chỉ cần phóng ‘’hồn’’ ra ngoài một đêm, sự tình lập tức được giải quyết.
Nhưng nàng cũng hiểu được rằng, trận ám chiến giữa Hoàng Thất cùng Bùi gia bây giờ mới bắt đầu …
Bùi Chính Vũ và Bùi Mặc sau khi trải qua lần tai bay vạ gió này thì càng trở nên bận rộn hơn , lúc trước Bùi Mặc mỗi ngày đều đúng giờ tới
Tư Không gia thăm Bùi Mạch Ninh, Bùi Mạch Ninh biết hắn vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi, làm muội muội, nàng cũng không biết nên làm thế nào
.Liên tục mấy ngày , do công việc bận rộn nên Bùi Mặc không tới được, chỉ phân phó nô bộc dặn dò lại với Bùi Mạch Ninh phải nghỉ ngơi tốt.
Hoàng Phủ Kỳ làm Hoàng Đế, một lòng muốn đem tất cả Hoàng quyền nắm giữ trong tay mình, vì thế thiếu chút nữa đã định nạp nhiều nữ nhi của các quan lớn vào cung , nhưng sau khi gặp Tư Không Thu Nguyệt thì ý định nạp phi ấy đã hoàn toàn bị tiêu thất.
Tuy rằng tin tức đó Bùi Mạch Ninh cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng biết Tư Không Thu Nguyệt là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, Hoàng Phủ Kỳ thật sự đã bị động tâm, nên cuối cùng không phê chuẩn chuyện nạp thêm Hậu cung, Hậu cung gần như không có mấy người.
Việc đó khiến cho triều thần cực kì bất mãn, không ít đại thần nói
Hoàng Hậu không có tấm lòng rộng lớn, lòng dạ như thế thì sao có thể đảm đương chức trách Hoàng Hậu .Hoàng Thượng mỗi ngày đều nghỉ ngơi ở tẩm cung của Hoàng Hậu, không để ý tới các phi tử khác . Tư Không Thu Nguyệt thậm chí còn muốn Hoàng Phủ Kỳ đem tất cả phi tử phân phát trở về gả cho người khác, trực tiếp dẫn đến một trận tranh cãi ồn ào, cũng liên lụy đến toàn bộ Tư Không gia.
“Hừ, mấy lão đại thần này thật kỳ quái, nói cái gì mà Tư Không gia muốn chiếm cứ Hoàng quyền , Nguyệt Nhi nhà chúng ta sao lại phải chia sẻ một người nam nhân với những nữ nhân khác? ” Nghe thấy những lời bàn tán, Tư Không Giang đã tức giận đến muốn phát hỏa.
Bùi Mạch Ninh trầm ngâm suy nghĩ, Hoàng Phủ Kỳ này dã tâm rốt cuộc lớn như thế nào đây ~ , tin tức về chuyện này đã phát tán khắp nơi, không thể không khiến nàng liên tưởng rằng đó là âm mưu của Hoàng Phủ
Kỳ, nếu như lợi dụng sự ghen tị của Tư Không Thu Nguyệt để chèn ép Tư
Không gia thì thật là mưu kế hay.
Trong lúc Bùi Mạch Ninh vẫn còn đang suy nghĩ, thì nhân vật chính trong những trận tranh luận đã trở về Tư Không gia.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
62 chương
71 chương
440 chương
1190 chương
378 chương
415 chương