Bầu trời trong xanh, chim chóc ngoài kia ríu rít rất náo nhiệt. Cũng khó trách, mùa xuân là mùa đầu tiên trong bốn mùa, cũng là mùa của sự sinh sôi nảy nở.
Bùi Mạch Ninh mông lung mở mắt, nghiêng mình, vị trí bên cạnh trống trơn. Rõ ràng là tướng công của nàng đã thức giấc rồi.
Nàng âm thầm than nhẹ một tiếng, cứng nhắc ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đau đớn vô cùng. Khẽ nhíu mày, môi đỏ mọng khẽ mím lại, có chút khó chịu, nàng thật không hiểu nổi tại sao nam nhân lại thích loại “ vận động” này, chỉ thấy đau nhức toàn thân.
“ Tiểu thư? Người đã thức dậy chưa? Để Tiểu Đào vào hầu tiểu thư thay áo!” Thanh âm của Tiểu Đào vang lên sau cánh cửa, tiếp đó thấy nàng bưng chậu nước, đẩy cửa bước vào.
Tiểu Đào vừa tiến vào đã nhìn thấy hình ảnh một mĩ nhân nằm nghiêng.
Chiếc chăn trên người Bùi Mạch Ninh đang từ từ trượt xuống, mơ hồ để lộ ra một thân hình trắng nõn, chỉ là trên thân hình tuyệt mĩ đó lại có chi chít những dấu hồng ngân.
Mặt Tiểu Đào trong phút chốc bỗng đỏ lên. Tuy bản thân nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ*, nhưng vẫn có thể đoán được những dấu hồng ngân kia biểu thị cho điều gì.
*hoàng hoa khuê nữ: thiếu nữ còn trong trắng.
“ Tiểu thư, thỉnh người thức dậy rồi rửa mặt nhanh một chút!Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bước vào cửa, phải đi bái kiến phụ mẫu nhà chồng!” Tiểu Đào vội vàng đem chậu nước đặt xuống.
Giờ phút này Bùi Mạch Ninh mới mơ hồ nhớ tới hình như là theo tục lệ phải làm như vậy , thế nên mới khoan thai đứng dậy thay y phục. Trên giường vẫn còn lưu lại nhiều vết máu, Tiểu Đào cố nén không cho mặt mình hồng lên, tức tốc sửa sang lại gọn gàng sạch sẽ. Lúc này, Bùi Mạch Minh đã rửa xong mặt , thay y phục chỉnh tề.
“ Tiểu thư! Tiểu Đào giúp người búi tóc!” Tiểu Đào vừa nhìn thấy mái tóc đen của Bùi Mạch Ninh vẫn còn xõa ra, vội vàng lấy chiếc lược giúp nàng chải đầu. Bình thường, Bùi Mạch Ninh không thích có người hầu hạ bên mình, ngay cả chải tóc nàng cũng tự mình chải. Mái tóc dài của nàng thường để xõa, cài trâm đơn giản.
Chỉ tiếc là, hiện tại nàng đã thành nương tử của người ta rồi, những thói quen này phải sửa bỏ. Tiểu Đào khéo léo lanh lợi búi tóc Bùi Mạch
Ninh theo kiểu của một phu nhân, hai bên còn có một hàng tóc mai thanh thoát như liễu rủ xuống. Dựa theo sở thích của Bùi Mạch Ninh, một chiếc trâm cài bằng ngọc bích đơn giản được cài lên trên búi tóc. Bộ dáng này, là một vẻ đẹp thanh tú động lòng người.
Không biết có phải là do trải qua một đêm xuân , hiện tại trên trên khuôn mặt của Bùi Mạch Ninh tỏa ra một loại khí chất mê hoặc của nữ nhân. Không phải là tuyệt mĩ vô cùng nhưng lại khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Cửa phòng hé mở, Tư Không Thu Trạm cứ ra vẻ thản nhiên mà nhìn tân nương tử của mình, trong ánh nhìn của hắn lộ ra một luồng kinh diễm.
Hắn có thói quen sáng sớm thức dậy luyện võ. Hôm nay cũng vậy, theo thói quen, hắn đẩy cửa phòng bước vào, đập vào mắt chính là kiều thê của mình . Thiếu chút nữa thì hắn đã quên mình là người đã có thê tử, mà thê tử của hắn thì …. .rất xinh đẹp.
Y phục của nàng là một bộ váy bằng lụa mỏng màu vàng nhạt làm lộ ra da thịt mềm mại trắng nõn. Đẹp như vậy, chẳng trách Tư Không Thu Trạm nhìn đến thất thần.
“ Cô gia!” Tiểu Đào vừa nhìn thấy hắn thì khẽ lên tiếng cúi chào. Tuy rằng cô gia có vẻ lạnh lùng, không thể tới gần nhưng vẫn còn hơn tên Việt Vương gia hoa hoa khổng tước kia.(kiểu người phong lưu)
“ Ừm!” Tư Không Thu Trạm nhàn nhạt gật đầu, tự nhiên tiếp nhận chiếc khăn lụa Bùi Mạch Ninh đưa tới xoa xoa mồ hôi trên trán. Trong lòng hắn đột nhiên như có dòng nước ấm chảy qua, đây là lần đầu tiên có người có thể đến gần hắn, làm cho hắn những chuyện tri kỉ như thế.
“ Ta thay y phục. Một lát nữa chúng ta sẽ đi gặp phụ mẫu!”
Thanh âm hơi lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng như hơi ấm đầu xuân, nghe rất hay. Bùi Mạch Ninh gật đầu cười cười, nghiêng đầu sang bên thì thấy mắt
Tiểu Đào đang sáng bừng lên, nàng lại càng cảm thấy buồn cười.
“ Tiểu Đào, hoàn hồn! Chúng ta đi ra ngoài trước đã!” Nàng cũng không muốn cho Tiểu Đào chứng kiến phu quân mình thay y phục đâu nha~
Tiểu Đào lập tức bừng tỉnh, lảo đảo bước đi theo Bùi Mạch Ninh ra khỏi phòng. Lúc vừa mới ra khỏi phòng, nàng chợt nói ra một câu: “
Vừa rồi, tiểu thư và cô gia đứng cạnh nhau tạo thành một cảnh còn đẹp hơn cả tranh vẽ! Hai người cứ như cặp vợ chồng sống chung với nhau nhiều năm rồi vậy, hại Tiểu Đào nhìn xem đến ngây người!”
Lời này vừa nói ra, Bùi Mạch Ninh im lặng, nhưng khóe miệng nàng lại khẽ nhếch lên như ý bảo: chuyện đó là…. đương nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
62 chương
71 chương
440 chương
1190 chương
378 chương
415 chương