Tư Không Thu Trạm cũng hiểu được đạo lý trong lời nói của Bùi Mạch Ninh. Cuối cùng, hắn đành thở dài một hơi, ngắm nhìn muội muội nhà mình một hồi lâu và cả nam tử không biết tên kia. Mày khẽ cau lại, hắn nghi ngờ hỏi: “Nam nhân kia thực sự có ý với Nguyệt Nhi sao?” Tình hình của tiểu muội hiện nay tương đối nguy hiểm, hơn nữa trong bụng còn có hài tử. Bùi Mạch Ninh không nói gì, liếc xéo hắn một cái nói: “Ta lúc trước cũng đã điều tra thân phận của y! Chàng yên tâm đi, ta sẽ không bao giở để Nguyệt Nhi ở nơi nguy hiểm. Đối phương là một thân quý tộc hoàng kim, nhưng tới nay chưa cưới thê tử, lại đối với Nguyệt Nhi có cảm tình, cũng chẳng để ý đến chuyện trọng bụng muội ấy có một tiểu sinh mệnh. Haiza, chỉ tiếc Nguyệt Nhi lại quá để ý đến chuyện này, cho nên vị trang chủ kia cũng chưa dám bày tỏ.” Thật đáng tiếc cho trang chủ kia! Một nữ nhân sẽ không dễ dàng gì quên đi mối tình đầu của bản thân, huống chi đứa trẻ trong bụng lại là trọng tâm trong tương lai. Nàng hi vọng y có thể đối tốt với Tư Không Thu Nguyệt cũng như đứa trẻ trong bụng của muội ấy. Tư Không Thu Trạm mấp máy môi, nhận thấy được người bên cạnh bất mãn, lập tức ôm eo nhỏ của nàng nói: “Ta không có ý này! Chỉ là, Hoàng Phủ Kỳ đã là một vết thương trong lòng tiểu muội, muội ấy rất khó có thể tiếp nhận người khác.” Nữ nhân chịu qua một lần thương tổn, chắc chắn sẽ luôn có cảm giác không an toàn. “Cho nên mới càng phải để muội ấy ở bên người nam nhân yêu thương mình! Chờ khi đứa trẻ được sinh ra, chúng ta sẽ lại đến tìm nàng. Bây giờ, Kinh đô chuyển thế hỗn loạn vô cùng, không thích hợp để đưa muội ấy trở về đâu. Hoàng Phủ Kỳ vẫn luôn luôn để ý đến thế lực của Tư Không gia.” Bùi Mạch Ninh nhíu mày nhẹ nói. Nàng không hề quên chuyện lúc trước bọn họ vừa mới về tới Kinh đô thì Hoàng Phủ Việt đã đến tận cửa tìm. Tư Không Thu Trạm gật gật đầu tán đồng lời của Bùi Mạch Ninh. Hiện thời, được nhìn thấy Tư Không Thu Nguyệt sống tốt thế này, hắn cũng yên tâm nhiều rồi. Nhìn hai người kia thật lâu xong, Bùi Mạch Ninh cùng Tư Không Thu Trạm rời khỏi tòa trang viên một cách thần không biết quỷ không hay. Từ đầu đến cuối, không ai phát hiện bọn họ đã ở trong đó một hồi. Sau khi rời khỏi trang viên, hai người định theo đúng như kế hoạch ban đầu mà trở về Địa phủ, nhưng ….. Tên Ma tộc trước mắt đang khóc lóc cực thảm, nước mắt nước mũi chảy ra không ngừng, lạị còn làm vẻ mặt phẫn hận tức tối, làm cho Bùi Mạch Ninh thật sự không biết nói cái gì. “Ma Đế, bọn chúng thật là quá đáng, dám ngang nhiên hạ chiến thư. Trước kia cũng có chuyện như thế vậy, hoàn toàn không để Ma giới Phương Đông chúng ta ở trong mắt! Thật sự đáng căm giận……..” Ma tộc này thoạt nhìn còn khá trẻ, nhiệt huyết sôi trào vô cùng, một hơi đã nói hết mọi bất bình trong lòng. Mà Ma Đế của bọn họ chính là Tư Không Thu Trạm, giờ khắc nàu lại đang lãnh đạm nhìn vào y, thẳng đến khi y nói hết, sua đó mới ẩn ẩn mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn chúng là ai?” Từ đầu tới đuôi, căn bản hắn chỉ nghe hiểu được là y đang tức giận, còn chẳng biết kẻ mà y nói đến là ai. Ma tộc kia hơi hơi trố mắt, lúc này y mới chợt hiểu ra, nói “Dạ, bọn chúng là ác ma phương Tây, ít nhiều cũng có liên hệ với chúng ta! Nhưng lần này là lần đầu tiên chúng nhạo bang chúng ta, còn nói ra oai chính là lễ vật mừng Ma Đế mới đăng cơ.” ” Ác ma Phương Tây?” Bùi Mạch Ninh kinh ngạc, nhướn mày, kêu lên. “Đúng vậy, đế hậu!” Ma tộc kia run run rẩy rẩy nhìn vị nữ tử nghe nói chính là đế hậu của bọn họ này, lúc này y mới phát hiện khí thế trên người đối phương tuyệt đối không hề kém, trong lòng thầm than, chậc chậc, ngay cả thê tử của Ma Đế còn lợi như thế này thì còn ai dám nói Ma Đế của bọn họ không lợi hại. Hừ, hừ, lần này có thể ngẩng cao đầu mà hãnh diện được rồi. Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm không để ý đến thái độ biến hóa của Ma tộc kia, hai người chỉ cảm thấy kỳ quái tại sao ác ma Phương Tây lại muốn chen chân sang bên này. “Vậy các ngươi định như thế nào?” Bùi Mạch Ninh nhếch mi tiếp tục hỏi. Nàng cảm giác sự tình này không đơn giản như vậy. Bởi lẽ nếu sự tình chỉ có thể thì Ma giới đã không phái người đến tận đây tìm Tư Không Thu Trạm. “Các trưởng lão nói, bức thư chính là thiệp mời Ma Đế đến tham gia buổi tiệc của các Satan Phương Tây bên đó. Nghe nói thống lĩnh các giới đều được mời.” Nhưng tiệc từ trước đến giờ ít khi mời đến Phương Đông, lần này thình lình gửi thiệp đến thì đúng là chuyện hơi lạ. “Đến phương Tây sao?” Bùi Mạch Ninh buồn cười nhìn về phía Tư Không Thu Trạm. Nàng còn đang suy nghĩ xem dạo này biểu ca như thế nào, vậy mà chưa gì đã có người mời phu thê nàng đến Phương Tây. “Không thể không đi sao?” Tư Không Thu Trạm có chút phiền chán nhíu mày, đối loại chuyện vụn vặt này hắn thập phần cảm thấy phản cảm. “Ma Đế, việc này rất vinh dự cho chúng ta. Hơn nữa, nghe nói lần này ngay cả Quỷ Đế cũng được mời, đương nhiên không thiếu ngài được.” Ma tộc cung kính nói, đương nhiên hi vọng Ma Đế có thể đi, cho đối phương biết thế nào là lợi hại. Tư Không Thu Trạm nhíu mày chặt hơn, thập phần không muốn. Có lẽ từ đầu hắn không nên tiếp nhận trọng trách trong Ma giới. “Không sao! Chúng ta hãy đi đi, vừa vặn có thể thăm hỏi biểu ca. Hơn nữa, cứ coi đây là một chuyến du lịch hưởng thụ tuần trăng mật cũng được mà!” Bùi Mạch Ninh cười hì hì nói, tiện thể cũng để lão gia tử ở Địa phủ cần cù chăm chỉ làm việc một thời gian cho nàng. Bùi Mạch Ninh vừa xuất mã, quả thực tình hình thay đổi không còn giống như ban nãy. Cơ hồ nàng vừa mới nói ra khỏi miệng, Tư Không Thu Trạm liền gật đầu đáp ứng. Tên Ma Tộc ở một bên trợn mắt há hốc miệng, nhìn Bùi Mạch Ninh, tự đáy lòng tràn đầy kính nể. Đến ngay cả Ma Đế còn khuất phục trước nàng, xem ra về sau đế hậu mới chính là đối tượng y cần nịnh bợ nhất. Hai người đành phải gác lại ý định về Địa Phủ, đi vòng đến Ma Tộc trước. Vừa đến Ma Tộc, hai người đã bị các vị trưởng lão Ma tộc vây quanh. Bọn họ ở bên tai Tư Không Thu Trạm nói không biết bao nhiêu chuyện phải làm khi tới Phương Tây. Ngay tiếp theo Bùi Mạch Ninh cũng không tránh khỏi bị nhắc nhở. Chẳng còn cách nào khác, nàng hiện tại chính là đế hậu của người ta, là đại biểu, là thể diện của Ma Tộc bọn họ. Có Bùi Mạch Ninh bồi bên người, tánh khí Tư Không Thu Trạm coi như cũng tốt hơn đôi chút, nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào, tùy ý để đám trưởng lão kia nói tới nói lui. Cuối cùng hai người bị bọn họ “đá” vào thông đạo để đến Ma Tộc Phương Tây bên kia. “Haizza, sau này, chàng nên cẩn thận quản lý mấy người trưởng lão kia hơn.” Vỗ vỗ ống tay áo, Bùi Mạch Ninh nhịn không được mà thở dài. Tư Không Thu Trạm cũng bất đắc dĩ giựt giựt khóe miệng. Đúng vậy! Cần phải nghiêm túc quản lý đám thuộc hạ một phen. Nhất là đám trưởng lão kia, biết rõ hắn coi trọng nhất chính là Bùi Mạch Ninh, vậy trước mặt nàng, không để hắn làm gì đã đẩy cả hai người bọn họ đến đây. Hừ, lần này trở về, nhất định phải dạy dỗ cả đám lại mới được! Bất quá, đi qua đường hầm xuyên thời không, giờ này hai người bọn họ đã đến Phương Tây, cách xa mấy người kia rồi. Đường chân trời hơi hơi phiếm hồng, nhìn như hoàng hôn, bát ngát rừng cây ra hiện ở trước mắt Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạnh Ninh, cảm giác cũng không khác gì đất nước của hai người là mấy. Nhưng nơi này, chính là địa phận của Phương Tây. “Sao đây? Chúng ta nên đi như thế nào?” Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt phượng. Hai người bọn họ giờ này giống như người lạc giữa đại dương mênh mông, không rõ phương hướng. Bọn họ đối với nơi này một chút cũng không quen. Không liệu có người nào tốt bụng xuất hiện dẫn đường cho hai người không? Nhưng mà, chỗ này là Ma giới của ác ma, làm gì có kẻ tốt.