Hảo hảo một lần đón gió tẩy trần bị thích khách làm giải tán. Sắc mặt của các đại thần đều không tốt, nhất là những võ tướng, dù sao Lí Lê vào cùng các nàng, hiện tại ra vấn đề, các nàng không thoát được có liên hệ. Bất quá, Dạ An Thần nhưng lại rất vui vẻ. Chuyện thích khách vẫn canh cánh trong lòng Dạ An Thần, không biết phải làm thế nào, hiện tại nguyên nhân kết quả đều rõ ràng, nàng cùng Tuyết Sương Linh không cân lo lắng vấn đề này nữa. Nên hỏi đè đã hỏi, nàng muốn biết cũng đã biết, hiện tại người cũng chết, tâm tình Dạ An Thần không tệ, xoay người nhìn các vị đại thần phía sau, ôn nhu nói "Hôm nay các ái khanh bị sợ hãi, yến hội đến đây thôi, các khanh về nghĩ nghơi đi." "Chúng thần cáo lui." Rất nhanh, thiên điện liền im lặng. "Bệ hạ, thần có tội." Dương Thiên Nhu quỳ gối trước Dạ An Thần, thấp giọng nói. DAY cong khóe miệng, không chút để ý đi khỏi Hải Thiên điện, nói "Đến đây với trẫm." Dạ An Thần ngoéo một cái khóe miệng, không chút để ý tiêu sái ra hải thiên điện, nói, "Cùng trẫm đến." Dương Thiên Nhu do dự một chút, vẫn là đi theo phía sau Dạ An Thần, ly khai Hải Thiên điện. Bầu trời đêm vào mùa hè đầy sao, hai bên bụi hoa tiếng côn trùng kêu liên tục, đom đóm kết quân thành đoàn chui qua bụi cỏ, trông rất đẹp mắt. Gió đêm chậm rãi thổi qua, làm cho không khí không giảm khô nóng. Dat đi phía trước, chỉ cho Tuyết Sương Linh bên cạnh xách đèn, An Tử Thuần cùng thị nhân và thị vệ không xa không gần đi theo, chỉ có thể thấy Dạ An Thần, không thể nghe nàng nói gì. "Bệ hạ, thần có tội." Dương Thiên Nhu cúi đầu, còn nói một lần. "Ngươi có tội gì?" Dạ An Thần quay đầu nhìn nàng, chậm rì rì đi đến ngự hoa viên "Đêm nay chỉ có ngươi và ta, không cần giữ lễ tiết." Nàng không dùng "trẫm", chính là muốn kéo gần quan hệ giữa hai người. Mẫu thân Dương Thiên Nhu chết trong tay tiên đế, nhưng Dương Thiên Nhu là được giáo dục tư tưởng trung thành đền nợ nước, nàng muốn bảo vệ quốc gia, không những vì gia huấn của Dương gia, mà còn có một phần cảm tình giữa các nàng. Từ khi biết Thành Hằng công chết như thế nào, Dạ An Thần luôn suy nghĩ nên ở chung với Dương Thiên Nhu như thế nào, nghĩ thật lâu, nàng quyết định làm như cái gì cũng không biết, hơn nữa cũng muốn duy trì cảm tình của các nàng. -- Mặc kệ Dương Thiên Nhu biết cái gì, nàng cái gì cũng không biết. "Bệ hạ, thần......" Dương Thiên Nhu hơi có chút ngượng ngùng, "Lần này là ta lỗ mãng." "Không, Thiên Nhu, chuyện này ngươi làm rất tốt." Dạ An Thần mĩm cười "Lỗ mãng của ngươi, đã giúp giải quyết mối họa lớn Tây Sa. Ngươi làm tốt lắm." Nàng liên tục nói hai lần "ngươi làm tốt lắm" chính mà khẳng định Dương Thiên Nhu. "Bệ hạ, lần này là ta không đúng, ta không nên không cùng ngàu thương lượng thì một mình quyết định tấn công Tây Sa." Dương Thiên Nhu cúi đầu nói. Dạ An Thần lắc lắc đầu, "Tướng ở bên ngoài, quân lệnh phải linh hoạt. Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ngươi làm chủ soái, nên có quyết định chính xác, đem tổn thất giảm xuống thấp nhất. Ta ở đây không như ngươi, trễ một chút có thể lãng phí thời cơ tốt nhất." Dương Thiên Nhu cúi đầu, không nói. Dạ An Thần dừng lại cước bộ, vỗ vỗ vai nàng, an ủi "Thiên Nhu, ngươi làm rất tốt, ta rất vui vẻ, ngươi không làm ta thất vọng. Ngươi làm được lời hứa khi ngơi rời khỏi kinh thành. Chiến tranh lầm này, nếu không phải ngươi quyết định nhanh chính, phê binh khí kia đến Tây Sa, biên cương sẽ lâm nguy." Dạ An Thần cười cười, tiếp tục nói, "Thiên Nhu, tuy rằng giải quyết Tây Sa, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần ngươi làm, cố gắng lên." Bương cương lớn như vậy, Tây Sa chỉ là một trong số rất nhiều thôi, đi xa một chút, còn một số nước nhỏ. Dương Thiên Nhu ngẩng đầu nhìn Dạ An Thần, kích động nói, "Bệ hạ!" Nàng cũng có tư tâm, nàng từng do dự có nên một lưới bắt hết Tây Sa hay không, dù sao thỏ khôn có thể giết chó săn, công cao chấn chủ, nàng không phải không biết, nhưng nghĩ đến Tây Sa nhiều lần xâm lược làm cho dân chúng biên cương lầm than, nàng vẫn quyết định diệt sạch Tây Sa. Nàng tin tưởng Dạ An Thần không phải loại người qua cầu rút ván. Nhưng cho dù nàng vẫn tự nói với bản thân như thế, nhưng trong tâm nàng vẫn không bình tĩnh, hiện tại được Dạ An Thần nói thế, Dương Thiên Nhu cảm thấy nàng cho ra đều đáng giá. "Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng." Dạ An Thần tiếp tục đi phía trước, khẽ cười nói, "Tối nay cũng không sớm, không bằng liền ở lại trong hoàng cung nghỉ ngơi đi, ngày mai lâm triều xong lại trở về." "Tạ bệ hạ ân điển. Chính là hậu cung đều là bệ hạ thị quân, ta ở lại hậu cung không thích hợp." Dương Thiên Nhu cự tuyệt nói. Dạ An Thần cũng không cưỡng cầu, chính là nói, "Như vậy tùy ngươi. Chỉ là hành động của ngươi làm Hậu quân lo lắng, ngươi cần phải khuyên nhủ hắn." Nhắc tới Dương Thiên Lâm, Dương Thiên Nhu đã nghĩ đến một việc, thấp giọng nói, "Bệ hạ, kinh thành nói ngài không thể có con nữa, là thật sao?" Dạ An Thần cười khổ một chút, "Ngươi cũng nghe nói?" "Chẳng lẽ là thật sự?" Dương Thiên Nhu rất giật mình, « đến tốt cùng là loại độc gì? Có thể chặt đứt con nối dòng? » "Chính là đám thích khách Tây Sa làm. » Dạ An Thần cười khổ, giọng nói có vẻ mất mát. "Bệ hạ?" Dương Thiên Nhu lo lắng nhìn nàng. "Vô sự." Dạ An Thần rất nhanh liền thanh tĩnh "Ngươi không cần lo lắng. Trẫm đã quyết định, thọ yến năm nay tìm một hài tử của hoàng tộc để Hậu quân chăm sóc, chỉ cần Dương gia không làm chuyện gì nguy hại Linh quốc, vinh quang của Dương gia sẽ không đoạn tuyệt." Kỳ thật người tối thích hợp là con của Dạ An Từ hoặc Dạ Vị Nhiên, dù sao các nàng mới là huyết mạch tương liên, còn lại đều là có một chút huyết mạch hoàng tộc thôi, hơn nữa, chọn con nối dòng, lớn quá thì tính cách đã định hình, quá nhỏ thì không biết thế nào, chỉ là, Dạ An Từ và Dạ Vị Nhiên một cái chết một cái mất tích, đương nhiên không có hài tử. Bất quá kiếp trước Dạ An Thần là làm vậy, nàng đối với chuyện này không để ý nhiều, cũng biết nên xử lý thế nào. -- Chỉ cần Linh quốc còn họ Dạ, chỉ cần ngôi trên ngai vàng là minh quân, cỏ thể cho dân chúng sống tốt, Dạ An Thần không để ý ngồi trên ngai vàng là con ai. Dạ An Thần cùng Dương Thiên Nhu nói chuyện một phen, Dạ An Thần phân phó An Tử Thuần tống Dương Thiên Nhu xuất cung, bản thân kéo Tuyết Sương Linh tản bộ. "Thế nào? Biểu hiện của ta không tệ đi?" Dạ An Thần ôm tay Tuyết Sương Linh, ái muội dựa vào, khẽ cười nói. "Bệ hạ biểu hiện tự nhiên là thiên hạ vô song." Tuyết Sương Linh ngữ điệu thường thường. Dạ An Thần cười khẽ "Lần này ngươi không còn lo lẵng xuất cung gặp thích khách nữa đi, mấy ngày nữa chúng ta xuất cung được không?" Sau chuyện thích khách lần trước, Tuyết Sương Linh vẫn không yên tâm, vẫn không cho phép nàng xuất cung. Tuyết Sương Linh gật gật đầu, "Ta cũng cần đi đến thế lực bí mật hỏi một chút về sinh ý gần đây." Dạ An Thần nghiêng người hôn nàng, "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi." Lỗ tai giật giật, lỗ tai nhiễm một tầng đỏ ửng, dưới ánh trăng che lấp, Tuyết Sương Linh nhẹ nhàng trả lời "Dạ." Dạ An Thần không có ý tốt đem lỗ tai nàng đến gần khóe miệng, âm thanh mơ hồ "Hôm qua ngươi đối xử với ta thế nào, hôm nay ta nhất định đòi lại." Tuy rằng đêm qua cũng thực thích, nhưng là Dạ An Thần tỏ vẻ, nàng thực mang thù. Buổi tối, quả nhiên như lời Dạ An Thần, Tuyết Sương Linh bị Dạ An Thần trên giường lăn qua lộn lại rất nhiều lần, ngày hôm sau hoàn toàn không muốn xuống giường. Đây là lần đầu tiên Tuyết Sương Linh không xuống giường. Vì thế, khi Dạ An Thần trở về sau khi lâm triều, liền thấy Tuyết Sương Linh đen mặt. Dạ An Thần đem nàng ôm vào trong ngực, hôn môi nàng vài cái, khẽ cười nói, "Như thế nào, còn sinh khí?" Tuyết Sương Linh lắt đầu, nàng không sinh khí, nàng chỉ cảm thấy mình quá yếu, chỉ là một buổi tối liền không xuống giường được, nàng yếu như vậy, làm sao bảo vệ Dạ An Thần? L Dạ An Thần cũng không biết Tuyết Sương Linh nghĩ gì, chỉ nghĩ nàng mạnh miệng, vì thế giúp nàng nhu nhu thắt lưng, tự bưng đồ ăn sáng cho nàng, sau đó phân phó An Tử Thuần đem tấu chương đến tẩm điện xử lý, bản thân cùng Tuyết Sương Linh trò chuyện. Sau khi ăn sáng, Tuyết Sương Linh lại ngủ. Dạ An Thần đắp chăn cho Tuyết Sương Linh, đem màn che đầu giường xả xuống, cho nàng nghĩ ngơi tốt. Động tác của thị nhân cũng nhẹ nhàng. "Bệ hạ, Hướng Hàm Dao tướng quân cầu kiến" An Tử Thuần đi đến, nhỏ giọng nói. Dạ An Thần buông viết, thản nhiên nói "Mang nàng đến Thiên điện, trẫm sẽ đến." "Dạ, Bệ hạ!" An Tử Thuần im lặng lui xuống. Dạ An Thần nhíu mày, nàng không triệu kiến Hướng Hàm Dao, sao nàng lại chủ động cầu kiến? Dạ An Thần đi ra tẩm điện, phân phó thị nhân chăm sóc tốt Tuyết Sương Linh, chính mình đi đến Thiên điện. "Tham kiến bệ hạ." Hướng hàm dao thấy Dạ An Thần đi đến, vội vàng thả chén trà trong tay xuống, quỳ một gối bái kiến. "Đứng dậy đi." Dạ An Thần thản nhiên nhìn nàng một cái, đi qua khỏi nàng, ngồi xuống chủ vị, "Ngươi tới gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng?» "Hồi bệ hạ, thần đến giúp Dạ Vị Nhiên đại nhân đưa tin." Hướng Hàm Dao cúi đầu nói. Dạ An Thần ngẩng đầu nhìn nàng, "Ngươi cùng hoàng di còn có liên lạc?" "Là đại nhân tìm được thần." Hướng Hàm Dao giải thích nói. "Hoàng di muốn nhắn gì với trẫm?" Dạ An Thần hỏi. "Đại nhân muốn thần tiện thể nhắn với bệ hạ, các nàng ở Giang Nam mua hai cái sân liền nhau, chờ bệ hạ đến làm hàng xóm." Hướng Hàm Dao nói. Dạ An Thần mặt mày một điều, hàng xóm? Trong đầu xẹt qua một cái ý niệm, nàng nhịn không được nghĩ đến, chẳng lẽ các nàng tìm được Mê Liên thảo, giải được độc? Việc này thật đáng cao hứng. Đây cũng đại biểu cho tương lai của nàng cùng Tuyết Sương Linh. "Hoàng di còn muốn nhắn gì không?" Dạ An Thần hỏi. Hướng Hàm Dao gật đầu, "Đại nhân muốn thần đem tình báo vài năm nay ở biên cương toàn bộ báo cáo cho bệ hạ, không chút giấu diếm." Dạ An Thần chọn mi, Dạ quân, vẫn có chút không đáng tin a, hoặc nói, nàng còn trấn không được Dạ quân. Trong lòng tính toán một chút, Dạ An Thần nghĩ vẫn là đem Dạ quân đuổi đi xa mới tốt – tuy rằng năng lực Dạ Quân không tệ, cũng đủ trung thành, nhưng không không đại biểu không ngáng chân nàng. Hướng Hàm Dao rất nhanh đem tình hình của biên cương mấy năm nay báo cáo. Dạ An Thần nghe liền mê mang, đối với năng lực của Dạ Vị Nhiên bội phục không thôi. Nếu năm đó Dạ Vị Nhiên kế vị, Linh Quốc trong tay nàng nhất định nâng cao một bước. - -----------------------------.