Khoảnh khắc định đặt chân bước ra khỏi cửa cũng là lúc một bàn tay mạnh mẽ kéo Diệp Y Lạc lại làm cô suýt chút nữa là trở về với đất mẹ. "Làm cái gì vậy?" Diệp Y Lạc bực bội lên tiếng. Hôm nay đúng là sinh nhật cô thật nhưng Đông Phương Nhược Tâm đang nằm viện, chưa biết sống chết ra sao, tâm trạng đâu ra để mà cắt bánh, hát mừng? "Cậu muốn đi đâu?" Người kéo tay cô từ từ giảm bớt lực đạo, nhẹ giọng hỏi. Là giọng trầm bổng của một thiếu nữ. Diệp Y Lạc nhận thức được sự quen thuộc quay đầu lại nhìn, đè thấp giọng của mình xuống hết mức có thể: "Ngọc Khuê..." Cô gái trước mặt Diệp Y Lạc tên là Ngãi Ngọc Khuê, hai người vốn dĩ là bạn thân với nhau. Vì từ nhỏ có học võ nên rất dễ dàng Ngãi Ngọc Khuê chỉ hơi dùng sức một chút thôi cũng đủ làm Diệp Y Lạc bật ngửa ra đằng sau. Khi phát hiện không thấy cô đâu, Ngãi Ngọc Khuê đi tìm khắp nơi, đến chỗ cửa ra vào mới thấy Diệp Y Lạc đang chuẩn bị rời khỏi liền nhịn không được nhanh chóng bước tới. "Trả lời câu hỏi của tớ, Lạc Lạc." Ngãi Ngọc Khuê dần buông lỏng tay Diệp Y Lạc ra, kiên nhẫn chờ cô trả lời. Xung quanh vẫn còn hai bạn nam nữa vì không thấy nhân vật chính của bữa tiệc nên đưa mắt tìm lại nhìn thấy Diệp Y Lạc và Ngãi Ngọc Khuê đang đứng tranh luận gì đó, thấy náo nhiệt còn tưởng họ đang bà tám nên hớn hở đi ra, kết quả bị Ngãi Ngọc Khuê lườm cho một cái khiến hai anh chàng kia thiếu chút nữa là tim nhảy ra ngoài. Người ta rõ ràng là có ý tốt mà... Diệp Y Lạc vốn dĩ đang rất vội vã nên nhất thời đầu óc rối như tơ vò, hoàn toàn không biết nên đối đáp với Ngãi Ngọc Khuê ra sao. Không lẽ phải nói là Đông Phương Nhược Tâm bị tai nạn đang nằm viện chờ tớ đến ký giấy xác nhận phẫu thuật? Cô không muốn người bạn thân nhất của mình bị làm cho lo lắng nên cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, vắt óc suy nghĩ xem nên nghĩ ra cái lý do củ chuối gì để biện minh cho sự ra đi đường đột của mình. "Tớ...tớ...là đang..." "Đang?" Ngãi Ngọc Khuê nhìn dáng vẻ của Diệp Y Lạc lúc này, không khó để đoán ra tâm tư của cô. Da mặt của cô vốn rất mỏng nên biết bao nhiêu cảm xúc đều hiện rõ mồn một trên khuôn mặt: vội vã có, lo lắng có, buồn bực có. "Có phải chuyện liên quan đến Đông Phương Nhược Tâm?" Không đợi cô trả lời mình, Ngãi Ngọc Khuê nhanh chóng hỏi luôn vào chủ đề chính. Nhận thấy Diệp Y Lạc thoáng chốc ngạc nhiên rồi lại nhẹ gật đầu một cái, xem như là trả lời, tâm tình vốn đang bán tín bán nghi của Ngãi Ngọc Khuê mới dịu đi một chút, vỗ vai Diệp Y Lạc, Ngãi Ngọc Khuê thì thầm: "Đi đi. Mọi chuyện ở đây giao lại cho tớ." Diệp Y Lạc chỉ chờ nghe câu nói này của Ngãi Ngọc Khuê thôi, ánh mắt liếc nhìn cô bạn thân của mình tỏ ý tin tưởng, rồi khôi phục lại bộ dạng ban đầu, hớt hơ hớt hải chạy một mạch ra khỏi nhà đón taxi. Lưu loát nói liền một hơi địa chỉ bệnh viện cho tài xế, khi xe chuyển bánh, Diệp Y Lạc không ngừng thúc giục, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem giờ, thất thần nhìn đường phố qua tấm kính cửa xe lạnh ngắt, trong lòng cô thầm cầu nguyện cho Đông Phương Nhược Tâm trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì. Khắp nơi trên cơ thể Diệp Y Lạc lúc này nóng khủng khiếp, giống như đang bị hàng vạn, hàng nghìn con kiến nhỏ hoành hành trên da thịt. Kít một tiếng, xe do lúc nãy đi vượt quá tốc độ bình thường nên khi phanh lại có chút khó khăn. Nhưng Diệp Y Lạc đâu còn tâm trí để để ý đến việc nhỏ nhặt này? Trong lòng cô chỉ hướng đến Đông Phương Nhược Tâm. Vội vàng rút ví ra trả tiền, Diệp Y Lạc dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vào trong bệnh viện, thậm chí còn quên lấy tiền thừa. Mặc dù cô toàn tâm toàn ý chung thuỷ với Đông Phương Nhược Tâm, nhưng xem ra ông trời vẫn muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô thêm một thời gian nữa.