Judith đã phát chán với những đòi hỏi liên tục của anh ta, nghe như một cỗ máy không có trật tự. Mặc dù đã âm thầm từ chối yêu cầu của anh liên tục đến mức cô phát ngán, nhưng cô không thể giấu được sự xấu hổ của mình. Cô không bao giờ thực sự mong đợi anh sẽ làm cho cô xấu hổ với một điều như thế này. "…Không phải vậy." "Không phải sao?" Anh có một cái nhìn nhạt nhẽo trên khuôn mặt của mình, như thể anh đã nguội lạnh sâu sắc. Khóe miệng vốn đã hơi cong lên, vừa lúng túng vừa không quen. Cho đến nay, những biểu hiện duy nhất mà Judith thấy từ anh luôn là vô cảm hoặc tức giận. Judith lùi lại một vài bước để thoát khỏi chồng của mình, người đã tiến đến gần cho đến khi anh ở ngay trước mũi cô mà không quan tâm đến bất cứ điều gì. Khi đã lùi đủ khoảng cách cho một người, cô cảm thấy mình có thể thở lại. Khoảng cách này là khoảng cách thích hợp để có thể đối mặt chồng. "Đúng. Không phải vậy." Ngay sau khi Judith hoàn toàn cắt đứt ngay cả những cơ hội có thể có của mình, anh cười toe toét và cười với cô như thể đó có lẽ là một điều gì đó rất buồn cười. Kiên quyết giả vờ thậm chí không để ý đến tiếng cười của anh, cô đưa mảnh giấy cô đang cầm cho anh. “Tôi nghĩ anh sẽ phải đến thăm cung điện sớm thôi. Hoàng đế đã gửi thư.” Bức thư lộng lẫy được kẹp giữa đống quà tặng là của Killiton, Hoàng đế của Đế chế Tireur. Ngày xưa khi Killiton còn là Thái tử và Derrick là Người thừa kế của Công tước, hai người đã duy trì mối quan hệ thân thiết và dành thời gian cho nhau. Ngay cả khi đã trưởng thành, họ vẫn duy trì tình bạn rất thân thiết của mình khi Derrick trở thành Người đứng đầu Hội Bảo hoàng, người đã giúp đỡ và hỗ trợ Hoàng đế về mọi mặt từ tinh thần đến vật chất. Hoàng đế, Killiton là người đã giúp đỡ khi Derrick bị ốm, ngài ấy đã cử bác sĩ của cung điện, dược thảo và rất nhiều thứ, và là người rất vui mừng khi biết rằng anh ta sống lại. Nội dung được viết ra trong bức thư được gửi đi ngay sau khi thời kỳ của phong trào chính trị kết thúc. Nó nói rằng Hoàng đế muốn gặp anh càng sớm càng tốt. Nếu như trước đây, mình đã để anh ta đi một mình nhưng... Trong cuộc hôn nhân của họ, Judith không thường xuyên cùng Hoàng đế và chồng tham gia những buổi gặp gỡ của họ. Cô không biết Killiton có tính cách gì, nhưng cô không muốn gặp anh ta lắm vì anh ta có thể thân thiết với Derrick đến như vậy. Nó thậm chí có thể được coi là một lời từ chối xuất hiện trước mặt Hoàng đế, nhưng biết sự thật rằng Derrick của quá khứ cũng không hạnh phúc khi ở cùng cô thì vấn đề đã được giải quyết. Derrick đã từng là một người chồng gần như hoàn hảo trong việc giải quyết những chuyện này. "Chúng ta hãy đi cùng nhau." "Vợ cũng đi cùng anh sao?" Nếu tình trạng của Derrick giống như trước khi anh ta chết, Judith sẽ để anh ta một mình ngay lập tức. Tuy nhiên, cô không thể chịu đựng được việc để người chồng không còn nhớ mình là ai đi một mình. Thật ra Judith lo lắng về mối quan hệ vợ chồng với anh hơn là lo lắng cho Derrick. Derrick hiện tại giống như một quả bom nổ. "Đúng. Tôi lo lắng vì vậy tôi tuyệt đối… sẽ không để anh đi một mình. ” Judith không giấu giếm và thẳng thắn thú nhận những lo lắng của mình. Đó là một hành động xuất phát từ mục đích mà anh sẽ làm cho cô khi anh hiểu được tâm trí đang rối bời của cô. Derrick cẩn thận đọc bức thư, nhưng có lẽ không hứng thú với nó, anh đặt nó xuống đâu đó và tiến lại gần Judith. Đúng là vô ích, khoảng cách mà cô thậm chí còn chưa kịp kéo dài ra đã bị thu hẹp lại. "Đó có phải là nơi mà anh phải vâng lời không?" “Ừm, đúng vậy. Bằng mọi cách.” Tin tức về việc anh bị mất ký ức vẫn chưa được cả thế giới biết đến, nhưng đó là điều không thể giữ bí mật mãi mãi. Vả lại, khi anh đến yết kiến ​​Hoàng đế, anh sẽ bị hắn giữ lại dù không muốn. Derrick và Hoàng đế biết nhau và đã dành rất nhiều thời gian bên nhau, vậy anh không hiểu được điều đó sao? Nếu là chồng cô, người khiến cô tâm tư bất an mấy ngày qua, anh ta sẽ hoàn toàn bắt đầu bằng việc diện kiến Hoàng đế, nhưng anh vẫn ở đây. Judith hy vọng rằng anh sẽ không gây ra bất kỳ loại náo động nào. "Nếu anh ngoan ngoãn đến đó, em sẽ làm gì cho anh?" "…….Tôi nên làm gì cho anh?" "Lẽ ra nên có qua có lại chứ?" Vậy nên, anh nói rằng nếu cô muốn anh nghe lời, cô sẽ cần phải cho anh một phần thưởng thích đáng sao. Judith sững sờ nhìn anh đang cười như thể một con cáo ranh mãnh. Rồi cô giật mình tỉnh lại, không ngờ anh lại tiến đến gần cô thêm một bước. "Vậy anh muốn gì?" Judith chặn anh lại khi anh giơ hai tay lên và tiến về phía cô, cô nhanh chóng nói thêm vào trước khi kịp suy nghĩ. "Ngủ chung là không được!" Tiếng la khẩn thiết của cô đột nhiên trở thành tiếng thét chói tai vang lên khắp văn phòng. Derrick nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, có lẽ vì cô nói trúng tim đen của anh. Sau đó không lâu, anh cười tinh quái như thể nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, và đẩy mạnh khuôn mặt của mình lên trước mũi cô. Khoảng cách thích hợp mà Judith cố gắng duy trì đã bị phá hủy ngay lập tức. "Vậy thì hôn đi." "Sao cơ?" "Hôn anh." Nhu cầu rất rõ ràng. Không, không phải chỉ mới bây giờ. Kể từ khi mở mắt trong quan tài, chưa có giây phút nào anh không thể hiện thái độ háo sắc với cô. Ngay cả ánh mắt của anh cũng chứa đầy sự dâm tà mà cô không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra, ít nhất là có điều gì đó. Judith sẽ cảm thấy rất lạ mỗi khi nhìn người chồng đã hoàn toàn thay đổi của mình. Hình dáng bên ngoài thì giống nhau, nhưng bên trong thì chẳng giống anh chút nào. Đôi khi cô sẽ ngạc nhiên vì ngay cả khi anh là một người mà cô biết rất rõ, anh cũng là một người lạ mà cô hoàn toàn không biết ngay từ đầu. “Em ngạc nhiên về điều gì vậy? Nếu chúng ta là một cặp vợ chồng, chẳng phải chúng ta đã hôn nhau ít nhất một lần rồi sao?” Trước những lời Derrick nói ra một cách bình tĩnh, Judith bối rối. Vì theo quan điểm này của anh, cô cảm thấy anh thực sự là một người xa lạ với vẻ ngoài mà cô quen thuộc. Cô mở miệng, lắp bắp và tránh ánh mắt anh đang đặt trên mặt mình. “…….Tôi chưa từng hôn anh.” "Gì?" "Tôi đã nói rồi, mối quan hệ của chúng ta không tốt." Cô định giả vờ bình tĩnh, nhưng miệng cô miễn cưỡng mở ra một cách càu nhàu. Đó là bởi vì cô không hạnh phúc khi kể lại mối quan hệ bị ghẻ lạnh của họ. Tâm trí cô nhận ra sự thật rằng anh không biết gì bởi vì người chồng trước của cô đã mất trí nhớ, nhưng trái tim cô khó có thể chấp nhận hoàn toàn điều đó. Derrick dừng lại một lúc như thể anh không mong đợi câu trả lời của cô và hỏi lại. "Cho tới bây giờ, em chưa một lần hôn anh?" Judith gật đầu rất nhạt. Cô đang hồi hộp chờ đợi xem anh sẽ đáp lại như thế nào thì đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh thì thầm. "Thực sự, càng nghĩ càng thấy anh ta giống một tên khốn ngu ngốc." Giọng lẩm bẩm của anh khá thô. "Gì cơ?" "Mở miệng em ra." “Làm gì …… Mm!” Judith đang hỏi anh, và mở to mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra khi Derrick bất ngờ hôn cô. Cô định bỏ chạy, nhưng điều tiếp theo cô biết là cánh tay cường tráng của anh đã quấn lấy eo cô. Do chênh lệch chiều cao nên đầu của Judith tự nhiên nghiêng về phía sau. Một thứ gì đó mềm mại quét qua môi dưới của cô rồi thăm dò giữa đôi môi đang mím chặt của cô, làm cô nhột nhột, như thể nó đang đào sâu vào bên trong. Mục đích của anh là để cô mở môi ra, nhưng không đời nào mà Judith lại nhận ra được tín hiệu của anh vì cô đang rất ngạc nhiên và hoàn toàn mất hồn. Derrick không lùi bước bất chấp phản ứng hoàn toàn cứng đờ của cô. Anh nắm lấy chiếc cằm mảnh mai của cô rồi khéo léo di chuyển lưỡi của mình. Môi họ dính chặt vào nhau không nghỉ. "Uhh!" Judith thốt lên một tiếng rên rỉ vì cảm giác lạ lùng khi môi dưới bị cắn. Giọng nói cao vút mà cô nghe thấy thật kỳ lạ đến nỗi cô không thể nghĩ đó là của mình. Khi môi cô tự mở ra do phát ra tiếng rên rỉ, một khối thịt ẩm ướt xâm nhập vào bên trong nó như thể đang lướt qua. “Ưm……!” Cô đặt tay lên ngực anh để đẩy anh ra, và đầu ngón tay cô thoáng rung lên, ngạc nhiên vì da thịt vạm vỡ mà cô sờ thấy trên quần áo của anh. Nó giống như thể cô chạm vào một tảng đá cứng, không phải cơ thể người. Đây không phải là lúc để ngạc nhiên với cơ bắp của anh ấy. Đó là bởi vì lưỡi của anh đã thâm nhập như một con rắn, cù lên vòm miệng cô và bắt đầu đánh lửa bên trong miệng cô. Mí mắt của Judith khẽ run lên vì cảm giác rùng mình mà lần đầu tiên trong đời cô trải qua. Khi cô lùi lại với bàn tay mò mẫm, anh ngoan cường tiến theo. Ngay lập tức, Judith bị kẹt giữa bức tường và người chồng của mình. Trong khi đó, cái miệng bị chiếc lưỡi ẩm ướt của Derrick chiếm giữ đang bị quấy nhiễu hết chỗ này đến chỗ khác. Lưỡi anh phát hiện ra chiếc lưỡi nhỏ của Judith đang trốn trong góc và quấn lấy nó một cách thô bạo. Cơ thể của Judith nhanh chóng cứng lại vì cảm giác truyền điện khi hai chiếc lưỡi của họ cọ xát vào nhau. Cái miệng hờ hững của cô hoàn toàn trở nên nhạy cảm. “Ư, đợi đã…..!” Cô vội vàng thì thầm, tận dụng khoảng trống thoáng chốc để hé mở môi. Nhưng Derrick phớt lờ yêu cầu tuyệt vọng của cô và đưa lưỡi vào sâu hơn như thể nó định đâm mạnh vào cổ họng cô. Mỗi khi anh nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi của họ lại xen lẫn sự ẩm ướt. Đôi môi hai người dán vào nhau đã thấm đẫm nước bọt. Judith đã sống một cuộc sống thanh khiết trong suốt cuộc đời của mình. Chỉ có chồng cô, Derrick Vaisil, một người đàn ông đã qua cuộc đời cô, và khoảng cách lạnh giá giữa hai người khiến cô không có liên lạc với bất kỳ ai kể cả anh ta, vì vậy cô thật sự không thể có trải nghiệm tình dục. Điều này có nghĩa rằng đây là nụ hôn đầu tiên của cô. “…… Ưm!” Ngay cả khi nhịp thở của cô trở nên dồn dập, Derrick vẫn không ngừng hôn cô. Mặc dù cô đã ngộp thở và đang quay đầu đi, anh vẫn kiên trì đuổi theo cô và đặt môi cô lên môi anh. Đột nhiên, một thứ gì đó bất ngờ chen vào giữa hai chân Judith và chạm vào nơi riêng tư của cô. Chỉ là chiếc đùi của anh ta. Anh đưa lưỡi khuấy động thô bạo bên trong, mút lấy đôi môi đỏ tươi của Judith như thể anh đang ăn một loại trái cây ngon miệng. Judith chỉ muốn chạy trốn đi đâu đó khỏi cảm giác xa lạ cuốn lấy toàn thân cô và khí lực hung hãn của anh. Sau một lúc lâu, môi anh rời khỏi môi cô và lại tiếp tục di chuyển về phía trước. Judith được giải thoát khỏi anh, giờ lại căng cứng cơ thể như thể anh ta sẽ làm điều đó một lần nữa. Đó là bởi vì sau khi anh xoa má cô, đôi môi gợi cảm của anh đi xuống gáy trắng ngần của cô. “Haa, mùi hương thật là ……” Đưa mũi lên da cô và hít thật sâu, anh lẩm bẩm với giọng đầy tham lam. Judith nổi da gà vì hơi thở của anh và đôi môi anh đang chạm vào gáy cô. Ngay sau đó, anh bắt đầu liếm làn da mềm mại của cô. “Derrick, từ từ, đợi đã…..!” Đầu óc Judith đang lộn xộn vì tình huống bất ngờ xảy ra, cô vội vàng đẩy anh ta ra. Bộ trang phục rối rắm, cặp đùi của anh bó chặt giữa hai chân cô, và cảm giác có phần vô tình mang lại cho cô những cơn rùng mình. Tất cả những điều này đã khiến cô cảm thấy xấu hổ và kích động. Trong lúc Judith vùng vẫy, định vùng ra khỏi anh ta, cô đã mất thăng bằng và ngã xuống sàn. Nhưng cô không bị tổn thương nặng nề gì do anh đã ôm chặt eo và đỡ lấy cô. Thay vì di chuyển khỏi người cô khi ngã xuống, anh bám chặt vào cô hơn và cắn mạnh vào cổ cô. Cô cảm thấy ớn lạnh như thể cô vừa bị cắn bằng răng của con thú. “Tôi không …… Dừng lại!” Cảm giác cô bị chôn vùi trong thân hình đồ sộ của một người đàn ông gợi lên một nỗi sợ hãi mà cả đời cô chưa từng cảm thấy. Có lẽ đó là lý do tại sao, một sức mạnh vô hình xuất hiện và cô đã cố gắng đẩy anh ra. Ngực Judith lên xuống phập phồng cùng với hơi thở nặng nề, cô ngước lên nhìn anh và đột nhiên giật mình. “Của anh, đôi mắt của anh là …….” Lần này cô đã nhìn thấy rõ ràng. Đôi mắt anh đẹp như ngọc nhưng cũng đỏ rực một cách kỳ lạ, như thể chúng chứa đầy máu.