Nữ Chủ Ở Bên Kia, Nam Chủ Thỉnh Cút!!!
Chương 26 : Kết cục của Ôn Nhiễm (1)
Ngày hạ nắng vàng nhuộm đẫm trên khắp nẻo đường.
Trường đại học K, giờ nghỉ ngập tràn đủ loại âm thanh tạo nên không khí tươi trẻ đầy sức sống của thời sinh viên.
Trái ngược với sự nhộn nhạo bên ngoài, giờ phút này lớp Kinh tế có vẻ yên tĩnh đến quỷ dị.
Màn hình trên bục đã tắt tự bao giờ, chính là mọi người như cũ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nó không nói được lời nào. Mọi người khó khăn nhấm nuốt lượng thông tin có vẻ hơi kinh người vừa nhận được.
Hứa Thanh Trúc Vi..là thiên kim thị trưởng? Hẳn là không có nghe lầm đi?
Còn nữa, xú danh của cô ta cũng không phải sự thật mà bị hắt nước bẩn? Hơn nữa đối tượng hắt nước bẩn lại là bạn tâm giao của cô ta?
......
Này..thông tin này cũng quá kính bạo đi? Mọi người ánh mắt thay đổi nhìn về Ôn Nhiễm.
Bạch Liên Hoa, Trà Xanh Biểu gì đó trong phim ảnh, tiểu thuyết, họ vẫn thường khinh thường, nay mới tận mắt chứng kiến, còn là bạn học cùng lớp?
Ôn Nhiễm sắc mặt trắng bệch, cảm nhận vô số ánh nhìn của mọi người, Ôn Nhiễm trong lòng tràn ngập khủng hoảng, thân mình không ngừng run rẩy.
Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ?
Ôn Nhiễm hai tay dùng sức gắt gao tóm lấy làn váy, sợ hãi cùng giận dữ cảm xúc đan xen. Trong đầu cô ta hiện giờ loạn thành một đoàn.
Cư nhiên lật thuyền trong mương, rõ ràng kế hoạch vô cùng trôi chảy cố tình bị một con heo não thẳng phá rối. Ôn Nhiễm vẻ mặt vặn vẹo, ánh mắt oán hận nhìn về phía Điền Linh.
Điền Linh bị ánh mắt của Ôn Nhiễm doạ không tự chủ lùi về sau hai bước, cúi gằm mặt.
Nhìn hành động của Điền Linh, oán hận của Ôn Nhiễm càng dâng cao.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện Ôn Nhiễm hô hấp có chút dồn dập.
Đúng rồi!
Chỉ cần mình không thừa nhận, chỉ cần mình đổ mọi lỗi lầm lên Điền Linh, nói cô ta vu khống hẳn có thể giải quyết. Hứa Thanh Trúc Vi chỉ có một người bạn là mình chắc chắn sẽ tin tưởng mình. Ôn Nhiễm nghĩ đến đây, nỗi kinh hãi dần giảm bớt.
Cô ta giật tay ra khỏi sự kiềm chế của Lộ Vỹ Nam lập tức chỉ tay vào Điền Linh yếu ớt lên tiếng.
-"Điền Linh, mình tự nhận đối với bạn không sai, vì sao bạn lại hãm hại đổ oan cho mình?" Âm thanh run rẩy, giọt nước mắt sắp tràn mi, Ôn Nhiễm một bộ dạng bị bạn phản bội mà thương tổn.
Điền Linh tâm lạnh lẽo.
Đây là tính toán đổ tất cả tội lỗi lên đầu mình?
Nghĩ đến mỹ.
Điền Linh hận ý nhìn Ôn Nhiễm, chính là đột nhiên nhớ đến lời dặn của baba hơi chần chừ.
Mọi người đều có vẻ mặt sáng tỏ. Aizz, thì ra chỉ là hiểu lầm. Là đi, làm gì có cái thể loại bạn trước mặt lợi dụng sau thống đao nhỏ như vậy đâu.
Hứa Thanh Trúc Vi cười lạnh nhìn màn hí kịch chó cắn chó, khoé môi nghéo một độ cung trào phúng.
Hoả hậu không sai biệt lắm, hẳn còn thiếu chút gió Tây Nam đi. Nàng nhưng đang đợi nhìn kịch vui đâu, kết thúc sớm nàng sẽ thất vọng nha.
Thôi, vì sự nghiệp e sợ thiên hạ không đủ loạn, nàng đành tốt bụng quạt một phen phong vậy.
Hứa Thanh Trúc Vi liếc mắt nhìn sang Điền Linh đang cắn môi không dấu vết nhếch môi, rất nhanh thu hồi tầm mắt.
-"Tiểu Nhiễm, là vậy sao? Thì ra mình đã hiểu lầm bạn. Trở về mình nhất định giải thích rõ chuyện này không liên quan đến bạn với baba, baba cứ nghĩ cậu đối xử tệ với mình nên rất tức giận. Giờ thì tốt rồi, mình nhất định nói baba trả lại công đạo cho cậu." Hứa Thanh Trúc Vi nói đến đây liền "phẫn nộ" nhìn về phía Điền Linh.
Ôn Nhiễm sắc mặt xanh mét.
Hỏng.
Ôn Nhiễm không dấu vết nhìn về phía Điền Linh, ánh mắt vằn tơ máu kèm uy hiếp.
Điền Linh lúc này lại không ăn bộ này của Ôn Nhiễm. Trong đầu cô ta hiện tại quanh quẩn câu nói của Hứa Thanh Trúc Vi.
Hứa thị trưởng vô cùng giận dữ...
Nếu bản thân đỉnh tội danh của Ôn Nhiễm, không chừng ngay cả baba cùng gia tộc cũng bị liên luỵ.
Dù sao cơn thịnh nộ của thị trưởng không phải ai cũng có khả năng chống đỡ huống chi chỉ là một công ty nho nhỏ như nhà mình. Nghĩ đến đây, Điền Linh toát một thân mồ hôi lạnh.
Ngay lập tức, Điền Linh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Trúc Vi, há miệng sẽ nói chuyện.
-"Điền Linh" Ôn Nhiễm đột nhiên quát lên. Vài người bị tiếng quát của Ôn Nhiễm làm giật mình, tề xoát xoát nhìn về phía cô ta.
Ôn Nhiễm lúng túng vờ ho khan, nhỏ giọng mở miệng.
-"Điền Linh, lần này cậu làm vậy là sai rồi, nhưng nể tình hai gia tộc từ lâu giao hảo, tập đoàn Điền thị nhiều năm làm đối tác với Ôn thị ít nhiều cũng có tình nghĩa, mình sẽ bỏ qua lần này. Hi vọng bạn đừng lặp lại chuyện này nữa." Ôn Nhiễm điềm đạm nói chuyện, trong lời nói lại giấu diếm huyền cơ.
Thứ nhất là một phen uy hiếp Điền Linh, sau đó bất động thanh sắc nhắc nhở Điền Linh Điền thị nằm trong tay Ôn thị, nếu Điền Linh hành động ngu xuẩn, lần hợp tác tiếp theo xem như phế thải.
Điền Linh lần nữa lâm vào do dự.
Chính là Hứa Thanh Trúc Vi cũng không tính phóng Ôn Nhiễm một con ngựa.(ý nói tha thứ, bỏ qua)
Cố ý nhượng bản thân có vẻ oán hận một chút, Hứa Thanh Trúc Vi cao giọng phẫn nộ.
-"Bỏ qua là bỏ như thế nào. Chuyện này liên quan đến danh dự của mình, hơn nữa còn xém chút ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Tiểu Nhiễm, cậu không cần quá nhân đạo với loại người hãm hại người khác sau lưng như vậy. " một phen nắm lấy tay Ôn Nhiễm, Hứa Thanh Trúc Vi "thâm tình" nhìn cô bạn tri kỷ của mình, trong ánh mắt là vô cùng áy náy- áy náy vì đã hiểu lầm bạn thân mình.
Nếu bình thường nhìn thấy Hứa Thanh Trúc Vi xuẩn dạng như thế này, Ôn Nhiễm trong lòng sẽ cười nhạo trào phúng một phen, nhưng là hiện tại, Ôn Nhiễm trong lòng nôn nóng phải chết. Cô ta gấp gáp hé môi, sẽ nói chuyện lại bị câu tiếp theo của Hứa Thanh Trúc Vi đổ tại cổ họng.
-"Huống chi mình vẫn không có bất kỳ va chạm nào với cô ta, lý do cô ta hắt nước bẩn mình như vậy là như thế nào? Loại con gái thích bốn phía đâm bị thóc thọc bị gạo như vậy là không xứng được tha thứ. Cô ta phạm luật bôi nhọ nhân phẩm người khác, tớ sẽ.." một phen mượn cây dâu mắng cây hoè, Hứa Thanh Trúc Vi bất động thanh sắc nhếch môi, độ cung cực nhỏ, ngoại trừ Lộ Vỹ Nam đang một tấc không rời quan sát cô không ai phát giác được.
Phát hiện nụ cười thoáng qua của Hứa Thanh Trúc Vi, Lộ Vỹ Nam hơi sửng sốt, hắn đưa mắt nhìn sang Ôn Nhiễm sắc mặt trắng bệch cùng Điền Linh sợ hãi ánh mắt, đột nhiên hiểu ra điều gì.
Hắn cúi đầu, không tiếng động cười.
Hứa Thanh Trúc Vi hơi dừng lại vài giây, đủ để phá tan hàng rào can đảm mỏng manh của đối phương, tiếp tục nói.
-"Tớ sẽ nhờ luật sư khởi tố" Hứa Thanh Trúc Vi quăng ra một viên bom.
Tất cả mọi người ngây người.
Khởi tố?
Này..
Có phải quá nặng không?
_______________________________
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
101 chương
67 chương
10 chương
25 chương
103 chương
141 chương