Nữ chủ nữ phụ văn
Chương 59 : tg4: quyền khuynh thiên hạ (19)
“Không hay rồi, tướng gia, Dạ Hàn Tước kia đã hướng bệ hạ thỉnh tội, còn đem những việc người sai khiến hắn đều nói ra.”
Bạch Vi thoáng ngừng tay một chút, nàng ta nhìn vào tờ giấy tuyên đầy chữ đã bị dính một vết mực lớn lập tức chán ghét đem tờ giấy vò nát:
“Là do ta đã quá sơ sót mà bỏ qua hắn. Xem ra hắn đã biết phụ thân hắn sớm đã không còn tồn tại.”
Nhìn sắc mặt Bạch Vi bình tĩnh, trong lòng nữ quan truyền tin không nhịn được phát run. Ai mà không biết, tướng gia càng bình tĩnh chứng tỏ càng tức giận. Nàng ta cảm thấy có chút hối hận vì đã nhận lời báo tin tức này.
Khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nữ quan dè dặt nói: “Vậy… tiếp theo chúng ta nên...”
“Hừ, cho dù hắn nói như vậy cũng không có người đối chứng. Bảo người bên kia đem Phương Hoa cung dọn sạch sẽ đi.”
“Nô tỳ đã biết.”
Nhìn tỳ nữ lui xuống, Bạch Vi đem tờ giấy nhàu nát trong tay ném xuống đất, lại lấy một tờ giấy tuyên khác chuẩn bị viết lên.
“Tướng gia, Trương nữ quan tới.”
Bút trong tay Bạch Vi răng rắc gãy vụn, nàng ta nhìn chằm chằm về phía nữ quan báo tin khiến nàng kia co đầu run sợ.
Bất quá trái ngược với suy nghĩ của nàng, tướng gia không hề phát tác, ngược lại còn bình tĩnh đứng lên lướt qua người nàng.
Nữ quan nọ khẽ thở phào một tiếng, đang muốn quay đầu rời đi, trên cổ truyền đến cảm giác khác thường. Nàng ta chưa kịp kêu lên một tiếng, thần trí đã lập tức tiêu tán.
“Trương quản sự, không biết ngài đại giá quang lâm, không thể đón tiếp từ xa.” Bạch Vi hướng Trương Liên khách khí nói. Mà Trương Liên cũng thập phần khách khí cười cười:
“Tả tướng đại nhân thật biết đùa, ta chẳng qua là một nữ quan nho nhỏ, không đáng để ngài tự mình ra đón tiếp.” Ngừng lại một chút, Trương Liên liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, khẽ cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, thánh thượng truyền chỉ mời tả tướng đại nhân diện thánh.”
Sắc mặt Bạch Vi không chút nào kích động giống như nàng ta thực không làm gì thẹn với lòng. Ánh mắt nàng ta khẽ đảo qua nữ quan đứng bên cạnh. Nữ quan nọ hiểu ý, từ trong tay áo móc ra một hồng bao thật nặng nhét vào trong tay Trương Liên.
Bạch Vi nhìn Trương Liên dùng tay định lượng hồng bao, cười nói: “Trương quản sự đi đường vất vả rồi, không biết lần này bệ hạ triệu kiến là vì việc gì?”
“Tả tướng đại nhân không cần gấp, ngài chỉ cần đến là biết được rồi không phải sao?”
*******
Bạch Vi theo sau Trương Liên một đường thuận lợi tiến vào ngự thư phòng.
Lúc này trong ngự thư phòng không chỉ có nữ đế mà còn có Hiên Vân vương cùng hữu tướng. Hai người này đồng thời xuất hiện ở đây khiến Bạch Vi cảm thấy ẩn ẩn nguy cơ.
“Thần tham kiến bệ hạ.” Bạch Vi cung kính làm ra một cái đại lễ, bất quá nữ đế cũng không giống như thường lệ đem nàng ta đứng lên, ngược lại vẫn ung dung để nàng ta quỳ dưới mặt đất.
Bạch Vi khẽ cúi mắt, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.
Ước chừng nửa khắc thời gian trôi qua, nữ đế không rời mắt khỏi tấu điệp trong tay chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Bạch Vi, ngươi làm quan trong triều bao lâu rồi?”
“Hồi bệ hạ, đã mười năm.” Bạch Vi thấp giọng đáp lại, cung kính có thừa.
“Mười năm, quả là một khoảng thời gian rất dài.” Nữ đế khẽ cảm thán một tiếng, lại nói: “Nhớ năm đó khi mẫu thân ngươi đưa ngươi tới trước mặt ta tiến cử, ta còn cảm thấy ngươi là một đứa trẻ thông minh, cũng là kẻ có thủ đoạn.”
Nữ đế hơi ngừng lại giống như là đang hoài niệm sự kiện năm đó. Trong điện thoáng chốc yên tĩnh dị thường, chỉ còn nghe được vài âm thanh hít thở mỏng manh.
“Ta rất thích kẻ có thủ đoạn, bất quá kẻ thông minh lại có thủ đoạn sẽ giống như con sói khó thuần, không biết ngày nào đó có thể cắn chết chủ nhân.”
Bạch Vi đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của nữ đế, bất quá nàng ta cũng không gấp không vội, chỉ cung kính cúi đầu mà nói:
“Thần cho dù thịt nát xương tan vẫn nguyện một lòng trung thành với bệ hạ.”
“Một lòng trung thành à.” Nữ đế ho khan mấy tiếng, thanh âm yếu đi mấy phần: “Vậy ngươi nói xem, hoàng quý phi mà ngươi đưa đến cho trẫm vì sao lại nói ngươi sai khiến hắn hạ dược trẫm?”
“Bệ hạ, có cho thần trăm lá gan thần cũng không dám làm việc này. Hơn nữa, nếu như thần thật sự sai hắn hạ dược, làm sao có thể để hắn nói ra trước mắt bệ hạ, đây rõ ràng là có người vu oan giá họa.”
“Vu oan?” Nữ đế nhìn Bạch Vi khí thế không giảm quỳ dưới đất, nhợt nhạt cười nói: “Người nói như vậy thật là có đạo lý, bất quá ngươi có thể lấy gì chứng minh đây?”
Bạch Vi đảo mắt liền đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, thần có thể cùng Dạ Hàn Tước kia đối chất, nhất định sẽ khiến hắn nói ra sự thật.” Nàng ta cũng đã nghĩ qua, chuyện Dạ Hàn Tước cùng Hàn Vân Nhược có thể đem ra dùng để uy hiếp, khiến hắn không thể không đem tội danh đẩy đi khỏi người nàng ta.
Bất quá nàng ta còn chưa kịp đắc ý, nữ đế đã đem nghiên mực trên bàn ném xuống. Nghiên mực kia thẳng tắp hướng về phía Bạch Vi khiến nàng ta kinh hãi theo bản năng tránh né.
Ngay lúc này, nữ đế cười lạnh nói: “Bạch Vi, ngươi tính toán cũng thật giỏi. Ngươi đem Dạ Hàn Tước đầu độc chết, hiện tại lại nói muốn đem người đối chứng? Ngươi là muốn đối chất với người chết? Hay là nói ngươi muốn trêu đùa trẫm đây?”
“Bệ hạ, thần…” Bạch Vi có chút hoang mang không rõ ngẩng đầu nhìn lên. Nàng ta quả thực có suy nghĩ đem Dạ Hàn Tước giết người diệt khẩu, bất quá chưa kịp hành động đã bị nữ đế triệu kiến.
Chẳng lẽ là người bên cạnh nàng ta làm, kẻ nào lại có thể to gan như vậy, chưa có sự cho phép của nàng ta đã tự tiện hành động?
Bạch Vi hoang mang không nói ngược lại khiến nữ đế cho rằng nàng ta chột dạ. Nữ đế lạnh lùng nhìn thần tử quỳ gối dưới mặt đất, nhớ tới mười năm trước, bà quả thực là vì Bạch Vi này có tâm cơ mưu lược mà đồng ý đem nàng ta nâng lên thành tả tướng. Phần là vì muốn cân bằng quyền lực với hữu tướng, phần là vì cảm thấy có thể bồi dưỡng nàng ta thành trung thần.
Bất quá xem ra, sói hoang khó thuần, cho dù thuần dưỡng tốt đến mức nào cũng không bỏ đi được dã tĩnh.
Nữ đế lúc này ngược lại cũng không còn tức giận. Bà đem tấu điệp luôn cầm trong tay ném xuống mặt đất, thanh âm lạnh lùng mà uy nghiêm:
“Đọc đi.”
Bạch Vi lúc này mới thoát khỏi suy tư, đưa mắt nhìn tấu điệp trước mắt. Nàng ta đem tấu điệp trong tay thu lại, thời điểm nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt Bạch Vi lúc xanh lúc trắng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía nữ đế.
Nữ đế cười nhạt nói: “Thế nào? Việc ngươi sai khiến ngươi hạ độc trẫm tạm thời không nói, bất quá ngươi tự dưỡng tư binh, chế rèn vũ khí nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi có thể giải thích cho ta sao?”
“Thần….” Bạch Vi sắc mặt nhợt nhạt. Lúc này, trong lòng nàng ta đã sớm rối như tơ vò. Nàng ta nuôi dưỡng Bạch quân đã là việc mười năm về trước, rõ ràng việc này không có người nào biết, thế nhưng lại trong lúc này nữ đế đột nhiên tra hỏi, điều này khiến nàng ta vừa hoảng sợ vừa kinh hãi.
Rốt cuộc thì kẻ nào đã tiết lộ ra? Chẳng lẽ là đám đại thần trong phòng nghị sự hôm đó?
Bất quá nàng đã cho bọn hắn uống cổ độc, bọn hắn nếu dám có tâm tư phản bội nàng nhất định sẽ trước tiên bị cổ cắn nuốt ngũ tạng, làm sao có thể rõ ràng tố cáo đây?
Thoáng chốc, không khí ngự thư phòng yên tĩnh dị thường. Không biết bao lâu sau, từ bên ngoài tiến vào một nam nô, hắn vội vã ở bên tai Trương Liên nói gì đó. Trương Liên lập tức trừng mắt, vội ghé vào bên tai nữ đế nói mấy câu.
Nữ đế lập tức đứng bật dậy, mắt rồng kinh sợ: “Ngươi nói Vân Nhi đã chết?”
Nam nô báo tin nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên đất, vội đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, thái tử quả thực đã qua đời. Vương thái y đích thân xác nhận qua, thái tử trước đó trúng phải độc cực mạnh, thời gian qua sở dĩ có thể giữ mệnh là nhờ ăn tuyết liên thiên sơn, hiện tại độc đã đến tâm mạch, cho nên, cho nên…”
Nữ đế nghe xong sắc mặt tái nhợt ngã ngồi xuống ghế, thoáng chốc đã lâm vào hôn mê.
“Bệ hạ, bệ hạ….Mau, truyền thái y.”
PS: Còn 1 chương nữa là hạ màn
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
13 chương
74 chương
147 chương
21 chương
6 chương
70 chương