Nữ chủ nữ phụ văn

Chương 4 : tg1: sủng phi của nhiếp chính vương (3)

Mái tóc dài rối tung trải trên nệm giường kim sắc, thắt lưng trắng nõn như ngọc nhỏ chỉ bằng một vòng ôm. Bàn tay màu đồng cổ nhẹ nhàng vuốt vẻ tấm lưng trắng noãn trước mắt, cảm xúc mềm mại trơn nhắn khiến nam nhân khẽ động yết hầu. “Đừng…” Thanh âm trầm trầm của thiếu niên vang lên, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc khắc đem bàn tay đang chu du trên thân thể mình bắt lấy, muốn ngăn lại, bất quá lại bị bàn tay lớn của nam nhân bắt được, mạnh mẽ đem tay thiếu niên cố định tại đỉnh đầu. “Ngoan.” Hàn Dạ trầm giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào vành tai trắng nõn ửng hồng của thiếu niên. Hàn Dạ ánh mắt chuyển thâm, đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm vành tai yêu kiều kia, lập tức nghe được một tiếng kêu mềm nhũn đầy dụ hoặc. Yết hầu nam nhân khẽ chuyển, bàn tay hắn lần nữa du tẩu trên thân thể xinh đẹp như lưu ly, chậm rãi chuyển dần xuống cánh mông mềm mại. Thiếu niên thân thể nhỏ nhắn, bất quá mông thịt lại đầy đặn non mềm. Hàn Dạ nhìn tới trước mắt hai khỏa tròn tròn hồng nhạt, miệng đắng lưỡi khô nhẹ nhàng cắn mút lên trên. Mỗi tấc rằng môi đi qua, trắng nõn da thịt lập tức nổi lên một mạt dấu vết đỏ rực, giống như mẫu đơn nở rộ trên da thịt. Hàn Dạ tham lam hít sâu hương sen thanh nhã vào trong khoang mũi, rõ ràng là mùi hương sạch sẽ thánh khiết, bất quá khi ngửi tới lại khiến người ta dục hỏa đốt người. Mắt thấy thiếu niên mông nhỏ khẽ lắc, Hàn Dạ khẽ nhếch lên khóe miệng, bàn tay nhẹ nhàng tách ra mông thịt, ngón tay chậm rãi phác họa tiểu cúc non mềm trắng nõn trước mắt, bất chợt mạnh mẽ đâm vào. “A…đau…” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vì đau mà cao hơn một phần, tựa như tiếng cổ cầm truyền tới bên tai Hàn Dạ. Hắn không quản thiếu niên dãy dụa, ngón tay bên trong cúc huyệt khuấy động, lúc nhanh lúc chậm. Cúc huyệt khô khốc bị hắn chơi đùa chậm rãi dãn ra một chút, Hàn Dạ thừa dịp thiếu niên thả lỏng, một ngón tay nữa lại đi theo tiến vào. “Đừng…” Thiếu niên lại lần nữa kêu lên, lần này phát ra  lại giống như tiếng rên rỉ. Hàn Dạ khẽ cười một tiếng trầm khàn, hai ngón tay ở cúc huyệt không ngừng khuấy động, một tay khác lại đem thân thể của thiếu niên kéo lên, đem tấm lưng trắng nõn của thiếu niên ép sát vào ngực sắt, cảm giác da thịt tiếp xúc khiến hai người thỏa mãn thở ra một hơi, Hàn Dạ ở bên tai thiếu niên thổi gió: “Thoải mái sao, bảo bối?” “Thoải…thoải mái.” Thiếu niên nghe tới lời này, theo bản năng mà đáp lại. Hàn Dạ nhìn gì má xinh đẹp của thiếu niên ửng hồng, đầu lưỡi lập tức vươn ra liếm lấy gò má nóng hổi kia, sau đó lại đi xuống môi đỏ mềm mại, đem đầu lưỡi thả vào trong miệng thiếu niên, nhẹ nhàng khuấy động, chậm chạp dẫn dắt, khiến thiếu niên như say như si, chậm rãi trúc trắc cuốn lấy môi lưỡi hắn. Mắt thấy thiếu niên hoàn toàn thả lỏng, Hàn Dạ lập tức đem vật cứng rắn đặt tại trước cửa huyệt thịt, đầu nấm khẽ cọ qua vài cái, xúc cảm tê dại khiến ánh mắt của hắn ám hồng, không chút do dự nắm lấy eo nhỏ như liễu của thiếu niên, mạnh mẽ đĩnh động eo hổ, đem cứng rắn trực tiếp xông vào. “A…đau quá…đừng…” Đột nhiên bị tập kích, thiếu niên cơ hồ lập tức thét chói tai, mà thân thể cũng vì đau đớn mà co rúm lại, đem côn th*t thô to mạnh mẽ siết chặt. Hàn Dạ thoải mái đến thở dài một tiếng, bàn tay chậm rãi du tẩu đến hai điểm đỏ trước ngực người trong lòng, môi lưỡi khẽ liếm qua vành tai đỏ rực, thanh âm trầm khan dũ dỗ: “Ngoan, thả lỏng một chút, được không?” Thiếu niên lúc này mặc dù đau đớn, bất quá khi nghe được thanh âm gợi cảm của nam nhân cũng vô thức thả lỏng một chút. Hàn Dạ cũng không gấp không vội mà nhẹ nhàng đĩnh động vòng eo, đem con thịt rút ra phân nửa, sau đó lại mạnh mẽ sáp vào, đem từng nếp nhăn bên trong huyệt thịt kéo căng. “A… Thật chặt.” Bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy eo nhỏ, chớp mắt liền đem thiếu niên áp tới trên giường. Tay lớn đem hai cánh mông kiều nộn bấu chặt lấy, côn th*t thô to vùi sâu vào sân sau non mịn chưa từng ai viếng thăm kia. Thủy dịch sền sệt theo côn th*t dao động mà rỉ ra, hòa cùng một vệt máu hồng nhạt. Đôi mắt Hàn Dạ nhìn chằm chằm vào địa phương đang thừa nhận dao hợp, thỏa mãn cùng khoái cảm khiến eo hổ càng lúc càng chuyển động nhanh, cơ hồ muốn đem thiếu niên dưới thân nghiền nát. Thiếu niên trong miệng mơ hồ kêu ra vụn vặt tiếng rên, vừa đau đớn vừa sung sướng cực kì. Tiếng rên của thiếu niên như chất xúc tác khiến nam nhân càng thêm mạnh mẽ ra vào, không chút nào ôn nhu săn sóc như lúc ban đầu. “Hoàng thúc…chậm một chút…Trẫm không chịu nổi...ưm…” Thanh âm kiều mị của thiếu niên truyền tới, một tiếng hoàng thúc kia khiến động tác của nam nhân thoáng chốc cứng đờ. “Ngươi…Vân Nhược.” Hàn Dạ mạnh mẽ bật người ngồi dậy, ánh mắt vằn lên tia máu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy trước mắt cảnh trí vừa quen thuộc vừa xa lạ, màn giường màu trà còn chưa được kéo lên, bốn phía một mảnh hôn ám, đoán chừng lúc này còn chưa tới canh ba. Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển xuống hạ thân, chỉ thấy giữa hai chân một mảnh ướt át, đem quần lụa cùng một mảnh chăn nệm nhuộm ướt, trong không khí phảng phất mang theo mùi long tiên hương nhàn nhạt. Hắn thế nhưng lại mộng xuân, hơn nữa đối tượng còn là hoàng đế? Hàn Vân Nhược ở trong phòng dưỡng bệnh chưa tới một tháng đã cảm thấy nhàm chán đến phát điên. Nâng mắt nhìn Ôn công công bên cạnh, Hàn Vân Nhược khẽ nhíu mi, bất quá vẫn không nhịn được hỏi: “Hoàng thúc gần đây rất bận?” Sau lần kia bị hoàng đế hạ mã uy, Ôn công công cũng an phận không ít. Lúc này nghe được nàng hỏi, ông ta bình tĩnh khom lưng đáp: “Hồi hoàng thượng, vương gia gần đây đều ở trong ngự thư phòng, hiếm khi ra ngoài, đoán chừng là giải quyết chính sự.” Hàn Vân Nhược khẽ nhíu mày. Nếu là bình thường, mặc kệ thời điểm nàng không bị thương, Hàn Dạ cũng nhất định đến Dưỡng Tâm điện vài lần để giám sát việc học tập của nàng. Bất quá lúc này đã trôi qua nửa tháng, hắn không chỉ không đến thăm hỏi, ngược lại ngay cả giám sát kiểm tra đều không có, này thực đúng là chuyện lạ. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, có khi nào hắn cảm thấy nàng thay đổi mà nghi ngờ? Hay là ở ngự thư phòng gặp được cung nữ nào vừa mắt, cho nên mỗi ngày đều trầm mê bên trong? Nghĩ tới, Hàn Vân Nhược khẽ rung mình một cái, nàng quả thực có chút lơ là, bởi vì cho rằng nữ nhân kia chưa vào cung, cho nên không phòng bị, lại quên mất trong cung không phải chỉ có phi tần là nữ nhân, mà còn có cả cung nữ. Không được, nàng phải đi tìm Hàn Dạ. Hàn Vân Nhược vội vàng đứng dậy, vết thương ở chân đã sớm kết vảy, lúc này chỉ có chút tê ngựa, cũng không phỉa quá đau. Nàng mang theo một đám người đi ra khỏi dưỡng tâm điện, vừa đi chưa được bao lâu đã thấy hai bóng dáng vội vàng đi tới. Hai người này là người bên cạnh thái hậu. Vừa thấy Hàn Vân Nhược, hai ngươi vội vàng thi lễ, lúc sau mới nói: “Hoàng thượng, nương nương cho mời ngài.” “Có chuyện gì?” Hàn Vân Nhược nhíu mày, không có kiên nhẫn. “Là về việc tuyển tú, nương nương muốn hoàng thượng tới chọn người.” Nghe tới việc tuyển tú, Hàn Vân Nhược nghĩ muốn từ chối, chẳng qua lời chưa nói ra miệng đã bị nàng thu lại, chỉ nói: “Dẫn đường.” Thấy hoàng đế đồng ý, cung nữ cùng ma ma lập tức mạng người đi. Hàn Vân Nhược vừa đi vừa cân nhắc một chút, nếu dựa theo cốt truyện được cung cấp thì Chu Chỉ Nhi sẽ trở thành hoàng hậu. Việc trở thành hoàng hậu này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng, bất quá điện Phượng Vũ của hoàng hậu không chỉ cách  Dưỡng Tâm điẹn gần, mà còn cách Noãn Tâm điện càng gần hơn. Nàng tuyệt đối sẽ không để Chu Chỉ Nhi có cơ hội gặp nam chủ. Cái gọi là tuyển tú,  chính là đem nữ nhân biến thành những con khỉ diễn trò,  trước đem cử chỉ dung mạo cùng tài năng phô diễn,  sau liền xếp thành hàng,  chờ hoàng đế lựa chọn. Thời điểm Hàn Vân Nhược tới nơi,  đã thấy tuyển tú diễn ra một nửa,  các thiếu nữ lúc này đương ngồi vào các bàn nhỏ,  bài trí giống như dự tiệc,  bất quá trên bàn không có ngự thiện mà bày biện giấy trắng mực đen. Lúc này hẳn là xem chữ. Cổ nhân đều nói,  xem chữ cũng có thể đoán người,  cho nên, tú nữ không cần biết quá nhiều chữ nhưng chữ cần xinh đẹp ngay ngắn,  đây là biểu thị cho nữ nhân có phẩm đức. Hàn Vân Nhược tiến vào cũng không để người báo,  chỉ yên lặng ngồi đến bên cạnh thái hậu,  nhỏ giọng nói: "Gần đây mẫu hậu thân thể không tốt, những việc này để ma ma quản sự làm tốt rồi,  người cần gì phải nhọc lòng như vậy?" Mặc dù thái hậu tuổi quá năm mươi,  bất quá bảo dưỡng thân thể rất tốt,  ngoài việc phát tướng một chút,  nhìn qua cũng chỉ như phụ nhân vừa qua bốn mươi tuổi, có thể nhìn ra được khi còn trẻ mĩ mạo phi thường, Hàn Vân Nhược so với thái hậu giống đến bảy tám phần. Chu thái hậu nghe tới nàng nói như vậy, cũng không có động dung,  chỉ nhàn nhạt nói: "Việc này là việc ta nên lo lắng.  Hoàng thượng đã không còn nhỏ, cũng cần có chính kiến,  không thể lúc nào cũng nghe theo nhiếp chính vương." Lời này rõ ràng nhắc nhở,  hoàng đế nên nhanh chóng đẩy nhiếp chính vương xa xa một chút. Hàn Vân Nhược cười mà không nói,  ánh mắt nhìn xuống một đám nữ nhân đang cui đầu cẩn thận viết chữ,  âm thầm đánh giá một phen. Điện Di Hoà dài rộng tám thước vuông, bình thường nhìn qua đặc biệt rộng lớn,  chẳng qua lúc này có thêm hơn ba mươi nữ tử ngồi thành hai hàng,  thoáng chốc đem cung điện biến thành đông đúc chật chội không ít. Phía dưới hoàng phì yến gầy, đồng dạng xiêm y hồng sắc,  bất quá mỗi người lại toát ra khí chất khác nhau,  có mềm mại yêu kiều,  có kiều mị hoặc nhân,  có thanh nhã cao khiết. Hàn Vân Nhược không thể không cảm thán,  lần đầu tiên thấy được cảnh tượng này,  hơn nữa còn đứng trên cương vị là người tuyển chọn,  không khỏi có cảm giác quái dị sản sinh. Thấy ánh mắt của hoàng đế,  thái hậu lạnh nhạt nói:  "Hoàng thượng chú ý một chút,  người ngồi ở vị trí thứ ba bên trái chính là biểu muội của ngươi, Chu Chỉ Nhi." Nương theo ánh mắt của thái hậu, Hàn Vân Nhược nhìn thấy một nữ nhân ngồi tại trước án. Nàng kia dung mạo so ra còn giống thái hậu đến chín phần, dáng người xinh đẹp kiều mềm, không phải thật quyến rũ,  bất quá lại giống như liễu rủ mạnh mai,  chọc người che trở. Nếu là chỉ nhìn dung mạo,  người nọ nhất định được xưng tụng là mĩ nhân đệ nhất,  bất quá khí chất của Chu Chỉ Nhi lại không giống nhưng nữ tử xung quanh,  không phải đài các hay mềm yếu,  mà là có một loại khí tức có thể xem là lanh lợi. Mặc dù lanh lợi, bất quá so với những tiểu thư khuê các khác lại có cảm giác không bằng một nửa. Nhìn nàng kia dáng ngồi không tốt,  cầm bút cũng xong,  mơ hồ có thể thấy chữ viết trên dấy xiêu vẹo không thẳng,  Hàn Vân Nhược xoa xoa huyệt thái dương,  cảm thấy người này nhìn thế nào cũng giống nha hoàn hơn là tiểu thư khuê các. Mặc dù không hài lòng, bất quá nàng vẫn làm như thản nhiên hướng thái hậu nói đùa: "Trước kia trẫm từng gặp nàng một lần,  cảm thấy nàng khí chất như lan,  bất quá lúc này nhìn qua cảm thấy như trở thành người khác,  chỉ một năm đã thay đổi nhiều như vậy,  quả thực kì diệu." Thái hậu nghe tới liền nhíu mày, không phải bà không có nghi ngờ. Chẳng qua vẫn gương mặt ấy, làm sao có kẻ khác có thể giả trang,  cho nên mới kiềm chế nghi ngờ xuống đáy lòng. Bất quá lúc này nghe hoàng đế hỏi đến,  nghi ngờ càng thêm sâu một bậc. Hàn Vân Nhược làm như không thấy sắc mặt thái hậu trở nên nghiền ngẫm,  mơ hồ nhắc đến: "Nếu không phải biểu muội cùng mẫu hậu thân cận,  trẫm còn cho rằng là người khác giả trang." Ngừng lại một chút,  lại giống như nhớ ra cái gì,  nàng cười ha ha nói: "Trẫm từng đọc qua một quyển du kí, nói vài chuyện hoang đường,  bên trong còn có việc tá thi hoàn hồn gì đó, lúc này nhìn biểu muội,  không hiểu vì sao lại đột nhiên nghĩ tới." Thái hậu nghe xong lời này,  sắc mặt lập tức tái đi,  bất quá vẫn kiềm chế kinh hãi mà nói: "Hoàng thượng sau này không nên xem những thứ du kí vớ vẩn kia, chẳng qua là hù doạ người thôi." "Trẫm chỉ xem thoáng qua thôi." Hàn Vân nhuoc cười cười,  cũng không đề cập đến nữa. Sở dĩ nàng nói như vậy,  chẳng qua là muốn gieo cho thái hậu nghi ngờ,  khiến thái hậu thời thời khắc khắc đều quan sát Chu Chỉ Nhi.  Người sống trong thâm cung nhiều năm như bà ta,  con mắt sớm đã thành tinh,  như thế nào nhìn mà không biết? Trong điện yên tĩnh trong chốc lát, ước chừng thời gian một chung trà đã qua, chữ viết của tú nữ được cung nữ bên cạnh thu lại,  chậm rãi dâng lên để hoàng đế cùng thái hậu nhìn xem. Hàn Vân Nhược nhìn qua mấy tờ giấy,  chữ viết không phải là kiểu chữ nhan thì chính là kiểu chữ hoa mãi, có tinh tế xinh đẹp,  lại vó mềm mại uyển chuyển.  Khắt khe đánh giá thì chưa phải đẹp nhất,  bất quá cũng có thể nói là rất tốt rồi.  Hàn Vân Nhược âm thầm gật đầu, đối với vài cái tên lưu lại ấn tượng. Thời điểm lật giờ đến tờ giấy cuối cùng,  Hàn Vân Nhược nhíu đầu lông mày.  Chữ viết bên trên xiêu vẹo không ra hình dáng,  đừng nói là ra được kiểu chữ gì,  ngay cả chữ cũng khiến người khó mà xem hiểu, quả thực là xấu không nỡ nhìn. Thái hậu lúc này cũng nhìn đến chữ viết trên tay hoàng đế, không khống chế được tức giận mà nói: "Chữ viết này của người nào? Viết tệ như vậy? Tiểu thư khuê các viết chữ như thế còn ra thể thống gì?" Hàn Vân Nhược nhìn tới tên đề bên cạnh, không khỏi giật mình.  Khi nãy nhìn từ xa chỉ cảm thấy xiêu vẹo một ít,  không nghĩ nhìn gần còn xấu hơn.  Hàn Vân Nhược nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng đáp lại: "Là của biểu muội." "Sao?" Thái hậu đồng dạng giật mình,  vội vàng đem tờ giấy lấy đi,  quả nhiên nhìn thấy chữ viết đề bên cạnh,  mặc dù xấu, nhưng vẫn nhìn ra được là tên tự của Chu Chỉ Nhi. Sắc mặt thái hậu lúc đỏ lúc trắng, bất quá chỉ có thể mím môi.  Nơi này nhiều nữ nhi quan lại như vậy,  nếu để những kẻ này nhìn được chữ của Chu Chỉ Nhi,  như vậy mặt mũi Chu gia không biết chôn vào đâu cho phải. Thái hậu điều chỉnh sắc mặt rất nhanh,  thoáng chốc liền bình tĩnh lại,  hướng ma ma bên cạnh gật đầu.  Ma ma quản sự lập tức hiểu ý,  tiến lên hướng đám tú nữ nói: "Tiếp theo mỗi người mỗi vị tiểu thư ở đây hãy biểu diễn một chút, không giới hạn đề tài." Lời này vừa dứt, các vị tiểu thư lần lượt đi lên,  không phải hiến vũ thì chính là hiến cầm nghệ,  có người vẽ tranh,  có người thổi sáo,  mỗi người đều đem tài nghe của bản thân phô bày ra,  thời điểm biểu diễn,  ánh mắt như có như không liếc nhìn long nhan, trên mặt thoáng qua điểm đỏ. Hàn Vân Nhược nhìn các nàng diễn nghệ,  không thể không nhìn thấy được ánh mắt các nữ tử chất chứa ái mộ nhìn mình.  Bản thân là một nữ tử,  gặp phải loại ánh mắt này,  nàng chỉ có thể cảm thấn bản thân ngồi cái ghế quá cao, khiến cho đám nữ nhân này không nhìn tới dung mạo tính cách,  liếc mắt liền đã rạo rực tương tư. Thành thật mà nói,  Hàn Vân Nhược dung mạo so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, quanh thân lại có một cỗ khí chất thanh cao ngạo nghê,  khiến cho người khác không cảm thấy nàng nữ tính,  ngược lại cảm thấy hoàng đế giống như kiệt tác nhân gian,  mặc dù chưa trưởng thành,  nhưng cũng đủ khiến nữ tử nhìn vào liền rung động. Đương nhiên,  người tự biết bản thân là nữ phẩn nam trang như nàng,  khi nhìn bản thân sẽ không cảm nhận được. Tú nữ không ngừng lên rồi lại xuống,  thoáng chốc đã trôi quả hơn một canh giờ.  Hàn Vân Nhược nhàm chán ngồi đếm những vien hồng ngọc được điêu khắc tinh xảo đính trên long bào,  âm thầm cảm thán hoàng đế quá mức xa hoa. Hàn Vân Nhược đang chuyên chú đếm hạt cườm, đột nhiên nghe thấy người ngồi bên cạnh giận giữ quát lớn: "Ngươi... Cái này còn ra thể thống gì nữa?" Hàn Vân Nhược giật mình theo bản năng ngẩng đầu,  vừa thấy lập tức sợ đến trừng mắt.  Cái nữ nhân kia có phải bị hỏng não hay không?  Giữa thanh thiên bạch nhật lại ăn mặc như vậy,  còn ra thể thống gì nữa? Chu Chỉ Nhi bị thái hậu rống đến giật mình,  có chút ấm ức nói: "Cô cô,  ta trình diễn là múa bụng,  đương nhiên phải mặc như vậy." Thái hậu trên trán nổi gân xanh, bất quá vẫn miễn cưỡng nói: "Thôi, trở về mặc thêm y phục vào,  không cần diễn nữa." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn ma ma quản sự.  Ma ma quản sự thấy thế,  lập tức đem Chu Chỉ Nhi đi vào, ước chừng một khắc sau mới đem người đi ra,  Chu Chỉ Nhi vẫn có chút không phục,  nói: "Cô cô, vì sao không cho ta biểu diễn?" Nàng còn muốn khiến người ta kinh diễm,  khiến trước mắt tiểu thịt tươi vì nàng mà si mê đấy. Chu Chỉ Nhi lời này là hướng thái hậu mà hỏi,  bất quá ánh mắt lại chăm chăm nhìn thiếu niên bên cạnh.  Thật là mẹ nó đẹp mắt, quả nhiên cổ đại là nơi sản sinh ra mĩ nữ mĩ nam.  Chỉ nghĩ đến có thể đè thiếu niên kia ở dưới thân đùa giỡn đã khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng rực. Chu Chỉ Nhi trong lòng mang ý xấu, cũng không quản sắc mặt thái hậu cực kém, chỉ một lòng nghĩ thu hút ánh mắt của thiếu niên. Thái hậu lúc này đã muốn đem đứa cháu gái này ném trở về tể tưởng phủ thật nhanh,  không chỉ chữ không ra gì,  ngay cả tài nghệ cũng không có, hơn nữa còn ăn mặc bất nhã trước mặt bao nhiêu người. Nghĩ tới,  thái hậu càng thêm tức giận,  lại nhớ đến nửa năm trước thời điểm Chu Chỉ Nhi tiến cung,  dáng vẻ kia vẫn là hiền thục lễ nghĩa,  như thể nào mới mấy tháng trôi qua đã trở thành bộ dáng này? Càng nghĩ, thái hậu cảm thấy sống lưng càng lạnh đi,  bất quá bà ta vẫn không nói ra, chỉ hướng Hàn Vân Nhược nói: "Hoàng thượng hẳn là đã chọn xong?" Này trực tiếp đem Chu Chỉ Nhi đang quấy rối ở giữa điện bỏ qua. Hàn Vân Nhược ánh mắt lướt qua nhìn Chu Chỉ Nhi,  khoé miệng khẽ cong,  không đáp mà hỏi: "Không biết mẫu hậu cảm thấy vừa mắt người nào?" Thái hậu đối với thái độ của nàng tương đối hài lòng,  một bên phát tay để ma ma quản sự đem tú nữ trở về trước,  sau đó mới nói: "Ai gia đã xem qua, đích nữ quốc công phủ yểu điệu như liễu,  hiền thục nhu nhược, có thể phong làm Hiền phi, nữ nhi phủ Trần tướng quân chữ viết rất tốt, tính tình khẳng khái,  một màn hồ điệp vũ kia cũng không tồi,  xứng đáng làm Đức phi, còn có nữ nhi phủ thái phó thi thư đạt lễ, duyến dáng hiền hoà,  làm thục phi cũng tốt,  còn về Chỉ Nhi... Có lẽ hôm nay mắc bệnh,  mới gặp phải tình huống như vậy, trước cứ để nàng làm hoàng hậu đi." Hàn Vân Nhược nghe lời nói của thái hậu,  âm thầm cười lạnh,  bất quá trên mặt vẫn là một bộ hiền hoà: "Lời của mẫu hậu trẫm đương nhiên tán thành,  có điều biểu muội... Ừ, trẫm thấy hay là để nàng làm Lương phi đi, trước rèn luyện một chút, để nàng theo mẫu hậu học chưởng quản,  sau này lại tính tiếp." "Việc này... " Thái hậu lúc này muốn nói,  bất quá lại cảm thấy đuối lý.  Dù sao xét về mọi mặt,  ngoài dung mạo đẹp hơn các nàng kia một chút, những thứ khác quả thực kém rất xa,  hiện tại bà ta muốn nói cái gì cũng không thể nói ra được.  Lại nói, đứa cháu họ này quả thực phải dạy dỗ lại, nếu cứ thả ra ngoài,  e rằng sẽ khiến Chu gia mất mặt, thậm chí còn khiến gia tộc rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Thấy thái hậu suy tư,  Hàn Vân Nhược cũng không nói thêm nữa,  liền thuận thế đứng dậy, ung dung nói: "Cứ như vậy đi,  còn về những nữ tử khác,  mẫu hậu thay trẫm xem xét một chút.  Trẫm còn có việc,  đi trước." Nói xong phất ao rời đi. Ôn công công nhìn thái độ của hoàng đế,  âm thầm đổ mồ hôi. Gần đây tình tình hoàng đế rhay đổi,  ông ta còn cho rằng hoàng đế sẽ làm thái hậu tức giận đấy,  không nghĩ hoàng đế biểu hiện trước mặt thái hậu vẫn như cũ ngoan ngoãn,  bất quá lại giảo hoạt hơn nhiều,  khiến người ta không thể không sợ hãi.  Hoàng đế biểu hiện như vậy,  còn đáng sợ hơn là hung hăng làm càn. Mắt thấy hoàng đế rời đi,  Ôn Bảo lập tức hỏi: "Hoàng thượng là muốn về Dưỡng Tâm Điện?" "Không, đến ngự thư phòng." Hàn Vân Nhược nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn hướng lầu các xa xa. Nữ chủ đã xuất hiện,  mặc dù nhìn qua không có chút nào uy hiếp,  bất quá nàng vẫn nên đem nam chủ nhanh chóng thu vào túi thì hơn. Hạ Hà Truy Nguyệt