Nữ chủ nữ phụ văn

Chương 10 : tg1: sủng phi của nhiếp chính vương (9)

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng cao lớn anh tuấn của nam nhân lập tức tiến vào. Hàn Vân Nhược vốn đang chú ý sắc mặt của thái hậu lúc này cũng không nhìn được dõi mắt nhìn nam nhân mới vào cửa. Chỉ thấy hắn vận trên thân một bộ y phục tử sắc, khuôn mặt tuấn dật thoáng hiện vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, hắn vừa tiến vào liền thẳng tắp nhìn về phía nàng. Hàn Vân Nhược cảm thấy mặt mình nóng lên, có chút xấu hổ cúi đầu giả vờ uống rượu. “Trong nhà có chút việc riêng.” Hàn Dạ lạnh nhạt nói, lời này không đầu không cuối, bất quá lại là thông báo lý do hắn tới muộn. Thái hậu mặc dù không hài lòng, bất quá không làm gì được hắn, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, yến hội lập tức tiếp tục. Hàn Dạ liếc mắt nhìn hoàng đế đang gục đầu bên cạnh, nhìn thấy vành tai trắng nõn của nàng đỏ ửng không khỏi nhớ đến thời điểm nàng ở dưới thân hắn, nghe dâm từ diễm ngữ của hắn đến đỏ ửng lổ tai. Nghĩ tới, ánh mắt hắn không khỏi thâm thúy hơn mấy phần, bất quá vẫn nhịn xuống xúc động muốn đem nàng ôm trong lòng, bình tĩnh ngồi xuống ghế. Vừa lúc này, Chu Chỉ Nhi đã trở lại, ánh mắt nàng nhìn hoàng đế thiếu niên, sau đó lại lướt qua rồi dừng lại trên người nam nhân mới xuất hiện, ánh mắt lập tức sáng rực như sao. Nàng rốt cuộc có thể gặp được tình yêu định mệnh của nàng rồi, so với khi trước vô tình nhìn thoáng, lúc này nhìn ở khoảng cách gần khiến nàng ta càng thêm thèm khát nam nhân trước mắt hơn. Dung mạo hắn tuấn mỹ như thần, khí chất cấm dục xa cách, đem so sánh với nam thần ở hiện đại chỉ có hơn không có kém. Nếu đem đẩy ngã xuống giường, có phải hay không sẽ hóa thành sài lang, một đêm bảy lần, không ngừng đòi hỏi? “Lương phi!” Thái hậu nhìn Chu Chỉ Nhi dùng ánh mắt say đắm nhìn Hàn Dạ, lập tức khó chịu quát khẽ, nghi hoặc ở đáy lòng lại càng thêm mãnh liệt. Chu Chỉ Nhi nghe tiếng quát của thái hậu, lập tức mất hứng bĩu môi, trong lòng thầm mắng một câu lão yêu bà chết tiệt! Sau khi Hàn Dạ xuất hiện, tiệc rượu có phần náo nhiệt hơn, không ngừng có quan viên hướng hắn kính rượu. Dù sao nam nhân với nam nhân dễ dàng nói chuyện hơn một chút, chỉ cần rượu vào liền tốt. Hàn Dạ không ngừng uống mấy ly rượu khiến sắc mặt vốn nghiêm nghỉ có chút ửng hồng. Đang muốn rót thêm cho mình một ly rượu mới đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay của mình bị một lực nhẹ nhàng kéo lấy. Hàn Dạ nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hàn Vân Nhược dùng ánh mắt lo lắng cảnh cáo nhìn hắn, hắn lập tức nhếch môi cười cười. Không nói gì, bất quá cũng không uống rượu nữa. Lúc không khí hăng hái nhất, Đức phi đột nhiên lên tiếng: “Mẫu hậu, hôm nay là ngày vui, không bằng chúng ta cùng nhau làm vài bài thơ, chủ đề thu nguyệt, mẫu hậu thấy thế nào?” Thái hậu nghe được, cũng cảm thấy ý này không tồi. Dù sao bà ta cũng không có việc gì, cảm thấy có chút nhàm chán. Nghĩ tới liền gật đầu, nói: “Được, thơ hay ai gia sẽ trọng thưởng.” Nhắc đến làm thơ, đám văn quan lập tức hứng thú dạt dào, không ít người làm ra vài bài thơ hợp theo ý cảnh, cách sắp xếp cùng gieo vần không tồi, khiến người ta tấm tắc khen ngợi. Chu Chỉ Nhi vốn luôn nhìn chằm chằm về phái hoàng đế cùng nhiếp chính vương, thấy ánh mắt hai người hướng đám văn quan ngâp tràn tán thưởng, đáy lòng lập tức ngứa ngáy. Nghĩ tới trong tiểu thuyết nữ chính đều sẽ đem thơ đời sau đọc ra, nhận lấy đủ loại ánh mắt ngưỡng mộ cùng khen ngợi của mọi người. Nàng ta nghĩ tới có thể thu hút ánh mắt hai nam nhân xuất chúng trước mắt, cũng khiến người ca tụng, đầu óc không khỏi quanh co một hồi, cuối cùng nhớ lại một bài thơ học được ở cao trung. “Kim dạ phu châu nguyệt, khuê trung chỉ độc khan, dao liên tiểu nhi nữ, vị giải ức…Trường An, Hương …hương vụ vân hoàn thấp, thanh huy…” Đọc đến một nửa, Chu Chỉ Nhi có chút xấu hổ dừng lại. Nàng ta thực hận khi lên lớp chỉ mải mê cùng nam sinh liếc mắt đưa tình, lúc này cũng chỉ nhớ được bài thơ này, lại còn không thuộc hết. Nhìn ánh mắt có nghi hoặc có cười nhạo của đám người, nàng ta không khỏi càng thêm chột dạ, không cách nào bình tĩnh nhớ lại được. “Thanh huy ngọc tý hàn, hà thì ỷ hư hoảng, song chiếu lệ ngân can?” Hàn Vân Nhược khẽ cười ra tiếng, có chút khinh thường đọc tiếp. “Ngươi!” Chu Chỉ Nhi nghe thiếu niên đọc ra, quả thực tương đối giống với những gì trong trí nhớ. Nàng ta không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn hoàng đế, ngay cả kính ngữ cũng quên: “Ngươi như thế nào biết được bài thơ này? Chẳng lẽ ngươi cũng là người xuyên không?” Hàn Vân Nhược nghe nàng hồ ngôn, bày ra bộ dáng khỏ hiểu nói: “Xuyên không là cái gì?” “Chính là mượn xác hoàn hồn, tá thi hoàn hồn đấy.” Chu Chỉ Nhi vội vàng đáp, nàng ta cho rằng nàng ta gặp được đồng liêu, hơn nữa người nọ còn là hoàng đế, còn là một thiếu niên xinh đẹp, vì vậy nàng ta cũng không có kiêng kị: “Ta đến từ nước Y năm 20xx, ngươi đến từ đâu?” Hàn Vân Nhược nghe nàng nói, càng thêm khó hiểu nói: “Cái gì mượn xác hoàn hồn… Ý ngươi là, ngươi mượn xác hoàn hồn?” “Đúng vậy, ta vô tình tiến vào thân thể….” Nàng ta còn chưa nói xong đã nhận ra bản thân nói hớ. Sắc mặt nàng ta trở nên tái nhợt, khi cảm nhận được ánh mắt lợi hại của thái hậu cùng Chu tướng chiếu về phía nàng ta, nàng ta sợ hãi đến toàn thân phát run, chưa kịp lên tiếng, bên tai đã có tiếng quát: “Người đâu, bắt trói con yêu nghiệt này lại cho ta. Đem đến Hoàng giác tự.” Thanh âm Chu tướng dõng dạc khiến những quan viên vốn mơ màng say rượu lập tức giật mình nhìn lại. Chỉ thấy từ bên ngoài tiến vào một đám thị vệ dáng vẻ hung ác, nhanh chóng tiến lên đài cao đem Chu Chỉ Nhi trói lại. Chu Chỉ Nhị bất ngờ bị bắt trói, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt hô to: “Buông ta ra, mau buông ta ra, ta chính là đích nữ phủ thừua tướng…” Nàng ta không ngừng hô hoán, bất quá không có ai để ý tới nàng ta, mắt thấy bản thân sắp bị kéo đi, nàng ta lập tức hướng về phía thiếu niên cầu cứu: “Đồng nghiệp, ngươi mau cứu ta, mau cứu ta.” Hàn Vân Nhược lạnh nhạt nhìn nàng ta, nói: “Trẫm vốn không hiểu ngươi nói cái gì, ngươi còn nghĩ nói bậy bôi đen trẫm?” “Không đúng, ngươi vừa đọc bài thơ kia, ở nơi này vốn không có bài thơ đó.” Chu Chỉ Nhi sống chết bám trụ lại. “Ngươi cho rằng người nơi này là người ngốc sao? Thơ của đại thi nhân Đỗ Phủ, nơi này mỗi người đều biết.” Hàn Vân Nhược cười càng thêm lạnh lẽo, nhìn thấy ánh mắt nàng kia trừng lớn, dáng vẻ không tin, liên hướng mắt nhìn xuống bên dưới. Hiền Phi cùng một đám phi tần gật đầu, phía dưới quan viên cũng không ngoại lệ. Lúc này, sắc mặt của Chu Chỉ Nhi đã chuyển thanh xanh xám, nàng ta tới nơi này không lâu,  chỉ biết nơi này không có trong lịch xử, cho nên nàng ta cho rằng nơi này hoàn toàn biết đến thơ của thời đại sau, nào biết được… nào biết được. Thị vệ đem Chu Chỉ Nhi đã mềm nhũn lôi đi, những người chứng kiến không khỏi sợ hãi đến phát run. Không ngờ trên đời này thật sự có yêu ma quỷ quái, thảo nào khi nãy bọn hắn giống như bị mê hoặc. Không ít người sợ hãi lo lắng, không biết hồn phách của mình có bị câu đi hay không. Sự kiện của Chu Chỉ Nhi chỉ là một bước đệm nhỏ, Chu tướng mặc dù lo lắng cho nữ nhi, bất quá việc còn chưa xong, ông ta cũng không thể rời đi được, liền hướng mắt nhìn phu nhân ngồi bên cạnh. Phu nhân thừa tướng hiểu ý, liền nói thân thể không khỏe, sau đó vội vàng rời đi. Lại trôi qua một lúc, mắt thấy yến hội sắp tàn, thái hậu đột nhiên lên tiếng: “Vân Nhi, gần đây trong triều có vài tên loạn thần tặc tử, thừa lúc triều đình chưa vững liền dâng sớ kể tội người tài, việc này không thể qua loa đại khái. Con cũng không nên để đám loạn thần tặc tử này che mắt, biết không?” Lời này thực giống mẫu thân từ ái, diễn một màn mẫu tử tình thâm không chút sơ hở. Hàn Vân Nhược còn chưa nói, Hàn Dạ đã cất tiếng cười lạnh: “Thái hậu nương nương tốt nhất vẫn nên quản tốt hậu cung, việc triều chính cũng không phải việc ai muốn quản cũng có thể quản.” “Lời của vương gia là có ý gì? Ta bất quá là lo lắng cho quốc gia xã tắc.” Ngừng lại một chút, thái hậu thần sắc ngưng trọng: “Ta là mẫu thân của Vân Nhi, tất nhiên sẽ vì hắn mà lo lắng. Ta chỉ sợ hắn nhỏ người non dạ, bị người ta che mắt, đem giang sơn dâng vào tay kẻ khác.” Hàn Dạ hiểu được hàm ý của bà ta, không đáp, ngược lại hướng Hàn Vân Nhược nói: “Lời thái hậu không sai, bệ hạ vẫn nên cảnh giác một chút, đừng để những người khác che mắt, đến lúc đó sợ rằng giang sơn Hàn gia này muốn đổi họ rồi.” “Ngươi…” Thái hậu sắc mặt đen sì, bất quá vẫn cố lấy lại bình tĩnh, thanh âm có chút cao hơn mấy phần: “Vân Nhi?” Hàn Vân Nhược thấy đến phần diễn của mình, vội nói: “Mẫu hậu không cần lo lắng quá, việc trong triều có hoàng thúc giúp sức, nhất định sẽ không có sai sót.” “Ngươi!” Thái hậu lúc này là thật sự tức giận. Bà ta như thế nào lại sinh ra một cái hài tử nhát như chuột, đem lời nói của tên họ Hàn kia trở thành tôn chỉ, còn bỏ ngoài tai nhắc nhở của bà ta? Bất quá lời của hoàng đế cũng đã chặn toàn bộ lời nói phía sau của bà ta. Thái hậu âm trầm liếc mắt nhìn Hàn Dạ, sau đó âm thầm cùng Chu tướng trao đổi ánh mắt. Hành vi này diễn ra cực kì nhanh chóng, cũng không ai nhìn ra được có gì bất thường. Yến hội kết thúc, Hàn Vân Nhược cùng Hàn Dạ tách ra, bất quá đi được nửa đường, nàng liền bỏ lại đám người theo phía sau ở lại, chỉ đem thái giám đi vào đường khác, hướng Sùng Sương viện mà đi. Hàn Vân Nhược tới nơi đã thấy đèn trong thư phòng được thắp sáng, cũng không kiêng kị mà đi tới thư phòng. PS: Sắp kết tg thứ nhất rồi, còn ai đọc không ta?