Cả người Eve Heather đều ngây dại, nàng ta cảm thấy những tia máu ấm nóng vẩy khắp lên mặt mình. Chưa bao giờ có khoảng khắc nào, nàng ta lại thấy tuyệt vọng như vậy. “Còn ngẩn ra đó làm gì?” Giọng nói bí ẩn lại vang lên trong đầu. Nàng ta hồi phục tinh thần, buộc bản thân phải nhìn vào thi thể trên mặt đất, cắn răng chạy sang bên cạnh.  Cố Thịnh Nhân hơi sợ hãi, cô tưởng rằng trường đấu thú chỉ là trận đấu giữa ma thú và người luyện võ, không ngờ lại còn có thể tàn sát một cách man rợ như vậy! Mười mấy thanh niên trong lồng sắt kia, đối diện với Lôi Dực sư không còn có đường sống nữa. Thực sự đã mất trí!  Mọi người xung quang không hề cảm thấy gì, Cố Thịnh Nhân nhìn thất nhiều người còn tỏ vẻ say mê, không khí trở nên nóng bỏng. “Các người không thấy như vậy là quá tàn nhẫn sao?” Cô hỏi. Mặt mày Lilith tái nhợt, đương nhiên là quá sợ hãi. Anh Kale của nàng ta cũng nhìn Cố Thịnh Nhân một cách kỳ lạ.  “Đây là luật lệ của trường đấu thú, trước khi trận chiến thực sự bắt đầu, đều phải có thời gian khởi động, cũng là muốn cho khán giả một chút kích thích. Chỉ có máu tươi và cái chết mới có thể kích động con người một cách trực tiếp nhất, không phải sao?” Cố Thịnh Nhân nhìn Kale cười rất dịu dàng, lại có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy, trái tim trở nên lạnh lùng. Cô muốn ngăn lại, nhưng bị hệ thống nghiêm khắc nhắc nhở: “Túc chủ, trường đấu thú là sự sắp đặt bình thường bên trong vở kịch, túc chủ không được phá vỡ.”  Cố Thịnh Nhân đành phải từ bỏ. Sự chú ý của nàng bị thu hút bởi một bóng dáng bên trong lòng sắt, một thiếu niên dáng người gầy ốm, đang chao đảo bên trong lồng sắt, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của Lôi Dực sư. Cố Thịnh Nhân biết đó chính là Eve Heather. Nguyên tác của vở kịch đó chính là người hại chết Veronica  ----- Eva nghe được tiếng nói thần bí trong đầu mình: “Thả lỏng, đừng phản kháng.” Nàng ta nghe theo, sau đó phát hiện bản thân mình không thể khống chế chính mình, nàng ta có thể nhìn thấy, bản thân mình thoát khỏi sự tấn công của Lôi Dực Sư hết lần này đến lần khác: “Chỉ là một con bò sát cấp sáu mà dám hỗn xược với ta!” Giọng nói thần bí tức giận, trong giọng nói có sự kiêu căng không hề che dấu.  Eve cảm thấy trái tim minh dâng trào sục sôi, đây là cường giả sao? Dù cho đây là ma thú Lôi Dực sư cường đại nhưng trong mắt hắn chỉ là loài bò sát nho nhỏ. Cố Thịnh Nhân thấy tình hình trên sàn đấu, cô không hề lo lắng cho Eve Heather, có ma vương vạn năm tuổi ở đây, nàng ta muốn chết cũng khó. Trong sân đấu, ma vương đã cảm nhận dược một cảm giác diệu kỳ. Dường như có người đang dõi theo hắn, mà người đó lại khiến cho bản thân hắn không thể bình tĩnh, chính là nguyên nhân muốn đến kinh đô. Hắn đảo qua một lượt trên khán đài, nhanh chóng tập trung vào một nơi. Nơi đó có một bóng dáng áo choàng đen, không nhìn thấy gương mặt nhưng nhìn thân hình hắn có thể đoán được đã là người trưởng thành.  Ma vương cảm thấy linh hồn của bản thân lại bừng cháy, hắn muốn đến ngay bên cạnh người đó, lật áo choàng của người đó, xem người có thể ảnh hưởng sâu sắc tới bản thân mình, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Trong sân giờ chỉ còn lại một người sống sót, đó chính là Eve Heather, người đang bị ma vương thao túng cơ thể. Mỗi lần mọi người cảm thấy nàng ta sắp tận số thì cơ thể nhỏ bế lại có thể thoát hiểm đầy ngoạn mục. Cứ tiếp tục như vậy sẽ sớm bị nhìn ra chân tướng, ma vương biến sắc.