Cố Thịnh Nhân thay ba mình âm thầm điểm lại thế mạnh: rõ ràng là một công tước tuấn tú thu hút người khác lại bị so sánh với trưởng lão giám sát. Cô nhìn Lilith đầy vẻ nghiêm túc: “Đừng nói ba ta như vậy, ba ta là người rất tốt.” Lilith yên lặng ngẫm nghĩ về tình hình của Veronica và công tước… Hai gương mặt nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nghĩ lại, cô ta vẫn cảm thấy lạnh lùng.  Nhìn thấy bạn tốt của mình bá tước Hoa Hồng Trắng không hề thay đổi nét mặt, Lilith cảm thấy nhiệm vụ của mình vô cùng nặng nề, cô muốn thay đổi tính cách của bạn thân… về điểm này lại trùng hợp với ý của công tước phu nhân. Xe ngựa dừng lại, Lilith cùng Cố Thịnh Nhân xuống xe. Nhìn thấy hai thiếu niên đang cưỡi ngựa chờ ở ben đường. Trong đó có anh cả của Lilith Kale Bill và một người bạn của anh ta. “Anh Kale! Joy!” Lilith chạy tới chào hỏi hai người.  “Đây là bạn thân của em, Veronica Roman của gia tộc Roman.” Hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, Cố Thịnh Nhân xinh đẹp, họ đều đã được nghe tên, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy Cố Thịnh Nhân bằng xương bằng thịt. “Chào buổi sáng, Roman điện hạ.” Hai người chào hỏi Cố Thịnh Nhân.  Cố Thịnh Nhân gật đầu, mở miệng nói: “Mọi người đang đi chơi, đều là bạn bè, đừng quá coi trọng lễ nghi.” Ánh mắt trời chiếu rọi trên gương mặt của Cố Thịnh Nhân, khiến vẻ đẹp của cô gần như càng thêm rực rỡ. Dọc đường đi, Joy và Bill đều ân cần săn sóc Cố Thịnh Nhân. Ở độ tuổi mười này, những chàng thiếu niên luôn thẳng thắn ngắm nhìn vẻ đẹp.  “Tới rồi!” Bốn người đều không khoác áo choàng thêu quý tộc, Cố Thịnh Nhân thậm chí còn mang áo choàng của gia tộc Roman với đôi mắt màu lục vô cùng khác biết, không thể nào che dấu được. Bill đưa thư mời cho người giữ cửa, vào bên trong trường đấu thú một cách suôn sẻ. Mọi chuyện ở đây hoàn toàn xa lạ với kinh đô. Đám người Lilith sợ hãi ca thán, bình thường kinh đô trong mắt họ đều là phồn hoa phú quý, ngợp trong vàng son. Nhưng ở đây lại cho người ta một cảm giác âm u lạnh lẽo, vẻ mặt của mọi người ở đây đều vô cùng thâm trầm.  Tất cả những điều này càng khiến họ thêm hưng phấn, giống như tới một nơi xa lạ để tiến hành một cuộc thám hiểm đầy kích thích vậy. Cố Thịnh Nhân đã có một linh cảm xấu, cảm giác của cô đều rất chuẩn, ở thế giới trước, khi Trình Nhất Như tiến hành trả thù Trình gia cô cũng có cảm giác như vậy. Rất nhanh sau đó, linh cảm của cô thực sự linh ứng.  Hệ thống đột nhiên nói: “Trường đấu thú dưới lòng đất điều tra ra sự tồn tại của nhân vật Eve Heather trong vở kịch.” Cố Thịnh Nhân kinh ngạc: “Không phải hai năm nữa cô ta mới có thể về kinh đô sao?” Hệ thống: “Có thể do túc chủ đến nên nội dung vở kịch đã thay đổi.”  Cố Thịnh Nhân đột nhiên nhớ tới nguyên nhân cái chết của Veronica trong vở kịch, đột nhiên nói: “Bây giờ ta bỏ đi có còn kịp không?” Lúc này cô không muốn đối diện với lão quái vật ma vương vạn năm tuổi đó. Cố Thịnh Nhân đột nhiên muốn bỏ đi, đám người Lilith cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cứ khăng khăng nên chỉ có thể theo cô. Người giữ cửa trường đấu thú tỏ vẻ tiếc nuối, trước khi trường đấu kết thúc, tất cả mọi quan khách đều không được phép ra ngoài.  Trong lòng Cố Thịnh Nhân cảm thấy lạnh lùng, cứng rắn không được, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lão ma vương kia không phát hiện ra sự tồn tại của mình.