Joanna hơi thất thần, nhìn Cố Thịnh Nhân rồi dậm chân bỏ đi. Cố Thịnh Nhân bảo ông chủ đưa đồ đến phủ công tước, rồi cùng Lilith đi dạo phố. Lilith lại góp vui, nói: “Joanna thích nhị vương tử điện hạ, biết nhị vương tử điện hạ muốn xin một con mèo Xiêm La của hoàng hậu, chắc chắn muốn cỏ tiêm tiêm để lấy lòng vương tử điện hạ.” Giọng nói của Lilith có chút hả hê: “Chắc chắn nàng ta không thể ngờ rằng vương tử điện hạ đã đem tặng nó cho người.”  Nói tới đây, Lilith nói với Cố Thịnh Nhân đầy vẻ thần bí: “Nika, ngươi nói xem vương tử điện hạ có thích người không?” Cô ta nghiêm túc đánh giá Cố Thịnh Nhân, sờ cằm nói: “Nika, dáng vẻ của ngươi tốt như vậy, nếu ta là đàn ông, nhất định sẽ lấy ngươi!” Cố Thịnh Nhân hồi đáp cô ta bằng một cái nhìn không hề thay đổi.  “Được rồi, được rồi, nói đùa thôi mà!” Lilith thấy Cố Thịnh Nhân không hề chú ý tới nàng ta, vội vàng bước theo phía sau. “Ta nói với ngươi chuyện này.” Nàng ta nói với giọng thần bí: “Trường đấu thú dưới lòng đất ở thành nam, ngươi đã từng đến chưa?” Trường đấu thú dưới lòng đất? Hai mắt Cố Thịnh Nhân sáng ngời. Lilith cảm thấy cô có hứng thú, không do dự nói: “Anh Kale có hai tấm vé mời… ngươi biết đó, vé mời này rất khó kiếm. Ngày mồng hai tháng sau, sao nào? Ngươi có muốn đi cùng chúng ta đến đó không?”  Đương nhiên Cố Thịnh Nhân bằng lòng. Trường đấu thú dưới lòng đất là nơi tối tăm nhất vương quốc Carter, mỗi tháng chỉ mở cửa một lần, thả những nô lệ và ma thú họ đã nuôi dưỡng cẩn thận để tiến hành quyết đấu, cũng là trò giải trí phục vụ cho giới quý tộc. Những nơi như thế này, là nơi giới quý tộc chân chính trong vương quốc chướng mắt nhất, nhưng lại không hề cấm những đứa con của gia tộc đến tham quan một lần, để mở rộng tầm mắt.  Mỗi một chiến sĩ, đều có sự quyết tâm và khát khao chiến thắng từ sau trong tâm khảm. Đương nhiên Cố Thịnh Nhân cũng không ngoại lệ. Huống hồ, đối với cuộc sống tiểu thư quý tộc an nhàn trong lâu đài như họ, theo đuổi kích thích là trời phú cho họ. Cố Thịnh Nhân gật đầu, Lilith có vể phấn khởi: “Vậy là được rồi, đúng lúc học viện cho nghỉ, sáng hôm đó chúng ta sẽ đón ngươi nhé!”  ----- Eve Heather cảm thấy rất mệt mỏi. Người thần bí trong sợi dây chuyền luôn bức bách nàng ta, trừ thời gian nàng ta ăn cơm và nghỉ ngơi, gần như đều chạy trên đường không biết mệt mỏi, cuối cùng hôm qua cũng tới được kinh đô, nàng ta lại bị một đám thanh niên quý tộc chế diễu, đùa cợt làm khó. Rốt cuộc không thể nhịn được nàng dùng vòng ma pháp của vòng cổ đánh vào một người trong số đó.  Không ngờ lại rơi vào một cái một cái sọt, người con cháu quý tộc đó chết ngay tại chỗ. Nàng bị người ta truy đuổi suốt một ngày một đêm, tới giờ mới được nghỉ ngơi thở hổn hển. “Thưa ngài, ta đi không nổi nữa.” Nàng ta dựa vào bức tường ngồi phệt xuống đất, thở hổn hển nói. Tiếng nam nhân trong vòng cổ nói: “Những người đó đều bị ngươi cắt đuôi rồi.” Eve Heather yên tâm, nàng ta vẫn luôn tin khả năng của vị các hạ thần bí này. Nàng ta vừa thả lỏng, sự mệt mỏi lan tỏa khắng người, khiến nàng ta buồn ngủ.  “Có người tới!” Giọng nói trầm ấm vang lên. Eve Heather gần như mở mắt ngay lập tức, cảnh báo khiến nàng ta có thể đối phó trong nháy mắt. “Không phải đã những người đã đuổi theo ngươi.” Eve gập người lại, cả người co rúm lại ở góc tường, nhìn bộ dạng giống như ăn xin thông thường. Hi vọng người này sẽ không chú ý tới nàng ta. Nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn.