Một con mèo lớn không bằng lòng bàn tay đang nằm trên chiếc đệm êm ái trong giỏ, nó vừa mới sinh ra nên còn chưa mở mắt, chỉ có mũi là không ngừng động đậy, lúc này đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào nên người hơi co rúm lại.
Đương nhiên là thích! Ở kiếp trước Cố Thịnh Nhân luôn thích những thứ có lông xù mềm mại, cô không nhịn được mà đưa tay vuốt ve nó.
Nhưng cô nghĩ đến việc mình đang là Veronica nên đành phải khó nhọc kiềm chế lại niềm vui này, nhưng ánh mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào mèo con đang nằm trong giỏ.
Cô không biết rằng dáng vẻ này của cô ở trong mắt nhị vương tử còn đáng yêu hơn con mèo kia rất nhiều.
Rõ ràng Veronica xinh đẹp vô cùng thích con mèo con này, ánh mắt luôn dán vào chiếc giỏ mà vẫn làm ra vẻ nghiêm túc không quan tâm. Rốt cuộc vẫn còn là một cô bé, nhị vương tử cảm thấy ngón tay hơi ngứa ngứa.
Hắn ta rất muốn vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nhị vương tử thu tay vào trong tay áo, đưa giỏ cho Cố Thịnh Nhân: “Cho nàng, nhớ chăm sóc nó tử tế, bổn vương sẽ thường xuyên đến kiểm tra.”
Trong một khu rừng hoang cách xa vương thành, có một bóng người nhỏ bé gầy gò đang bước đi.
“Thưa ngài, tại sao chúng ta phải gấp gáp đi đến vương đô như vậy?” Bóng người kia mở miệng, giọng nói trong trẻo
Người này chính là Eve Heather.
Trong nhẫn không truyền đến bất cứ âm thanh nào nhưng Eve Heather không hề cảm thấy lạ.
Nàng ta dùng tay trái nắm lấy sợi dây chuyền ở trước ngực, có một linh hồn xa lạ đang ở trong sợi dây chuyền đeo trên cổ nàng ta.
Hai tháng trước, khi nàng ta nhặt được sợi dây chuyền này, chỉ đơn thuần là một cô bé thích những đồ vật xinh đẹp nên đã giữ nó lại.
Cho đến khi nhìn thấy một hình ảnh mở nhạt trong sợi dây chuyền hay có thể nói là một linh hồn.
Linh hồn kia đưa ra điều kiện rất hấp dẫn: Chỉ cần nàng ta giúp hắn tìm được đủ linh hồn, hắn sẽ nói cho nàng ta cách nâng cao tố chất bản thân.
Eve Heather liền đồng ý, cho dù việc linh hồn kia bảo nàng ta làm là trái với ý chỉ của thần linh, nhưng việc đó thì có sao? Khi nàng ta bị ba ruột ngược đãi đánh đập, nàng ta đã cầu xin các vị thần vạn năng đến cứu nhưng không hề có ai đến cứu nàng ta.
Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa thì nàng ta đã đẩy người đàn ông đó xuống sông, lúc đó nàng ta vô cùng sợ hãi, sợ các vị thần sẽ giáng xuống trừng phạt, trừng trị nàng ta tội cố ý giết người, nhưng kết quả vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Kể từ lúc đó, nàng ta biết rằng cái được gọi là thần căn bản không tồn tại. Hoặc là nói, những vị thần linh ở nơi cao xa kia căn bản không quan tâm đến sự sống chết của những người phàm tục như bọn họ.
Cho nên khi biết mình có cơ hội để trở nên mạnh mẽ, nàng ta không hề do dự là đồng ý với điều kiện của linh hồn kia.
Nhưng gần đây linh hồn kia hình như có điều gì đó không đúng.
Eve Heather trong lòng thầm nghĩ, lúc đầu khi linh hồn kia mới xuất hiện, nàng ta luôn có một cảm giác rất lạnh lẽo, giống như cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm, nhưng từ tháng trước cảm giác này đã biến mất.
Giọng nói của linh hồn kia cũng ít vang lên, hơn nữa cũng không yêu cầu nàng ta phải tìm linh hồn người sống cho hắn nữa. Chỉ có một yêu cầu duy nhất là nhanh chóng đi đến vương đô.
Eve Heather cảm thấy linh hồn này đã trở nên dễ chung sống hơn rất nhiều. Nếu đổi lại là lúc trước chắc chắn nàng ta không dám hỏi bất cứ điều gì.
“Đừng muốn quá nhiều, cũng đừng hỏi quá nhiều, thứ ngươi muốn, đến lúc đó ta đương nhiên sẽ cho ngươi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu nàng ta.
Là linh hồn kia!
Eve Heather kinh hãi, cúi đầu cung kính lên tiếng trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
48 chương
421 chương
62 chương
92 chương
141 chương