Lúc Cố Thịnh Nhân tỉnh lại cảm thấy chỗ nào cũng đau nhức. “Hệ thống, không phải kêu cậu cản giúp tôi ư?” Cô liên hệ với hệ thống. Hệ thống im lặng một lúc: “Bị một chiếc xe việt dã quân dụng tông vào chính diện với tốc độ nhanh, kí chủ bị thương như thế đã rất nhẹ rồi. Tôi đã cố gắng không để lại di chứng gì trên người kí chủ. Nếu bị thương quá nhẹ, sẽ trái với lẽ thường, bị quy tắc thế giới xa cách.”  Cố Thịnh Nhân: “…” Có một hệ thống nghiêm túc lại tôn trọng nghề nghiệp như vậy thật sự quá mệt mỏi. “Tích Tích, em tỉnh rồi ư?” Cố Thịnh Nhân vừa mở mắt ra, đã nghe một giọng nói quen thuộc. Nguyên Húc xuất hiện trong tầm mắt cô, tóc hơi lộn xộn, đáy mắt hằn lên tia máu, chắc chắn là mấy hôm nay anh không nghỉ ngơi cho tốt.  Nguyên Húc bấm chuông gọi bác sĩ tới, bản thân ở một bên lo lắng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?” Cố Thịnh Nhân vừa định lắc đầu, nhớ tới tính cách của Trình Tích Tri, trong mắt nhanh chóng trào lên hơi nước, cái mũi nhỏ cũng nhăn lại. “Nguyên Húc, em đau quá…”  Dáng vẻ viền mắt Cố Thịnh Nhân đỏ lên kêu đau làm cho lòng Nguyên Húc mềm nhũn ra. Anh luống cuống dỗ dành, không dám tùy tiện đụng chạm vào cô, đành phải vụng về như dỗ trẻ nhỏ: “Tích Tích ngoan, sẽ nhanh chóng không đau nữa…” Bác sĩ tới rất nhanh, kiểm tra cho Cố Thịnh Nhân một chút, bày tỏ vui mừng bệnh nhân rất tốt, cứ theo hướng này sẽ mau chóng hồi phục sức khỏe.  Sau đó là thời gian dưỡng bệnh dài dằng dặc. Nguyên Húc trực tiếp chuyển nơi làm việc sang thành bệnh viện, mỗi ngày đều để thư ký mang văn bản tài liệu quan trong tới, giao cho hắn xét duyệt ký tên. Thời gian còn lại anh đều chăm sóc Cố Thịnh Nhân.  “Em không muốn uống canh này.” Cố Thịnh Nhân làm nũng. Mấy ngày này, mỗi ngày đều là loại canh xương hầm, Cố Thịnh Nhân cảm thấy bây giờ chỉ cần mình ngửi mùi canh xương hầm là đã buồn nôn. Nguyên Húc kiên nhẫn khuyên: “Một lần cuối cùng, ngày mai không uống nó nữa.”  Cố Thịnh Nhân: “Nói rồi đấy, một lần cuối cùng!” Vẻ mặt Nguyên Húc dịu dàng nhìn Cố Thịnh Nhân ngoan ngoãn uống hết bát canh không thích. Trong tay trái của anh là nhiều bọc nước màu hồng.  Nguyên Húc thật lòng đối với Cố Thịnh Nhân, tất cả mọi người đều nhìn thấy được. Mỗi lần đám hộ sĩ trong bệnh viện nhắc tới Nguyên Húc, vẻ mặt đều mơ ước: “Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền đã không nhiều, lại còn đối xử với vợ sắp cưới tốt như vậy. Đàn ông như thế tôi cũng muốn.” Y tá trưởng lập tức tạt cho một chậu nước lạnh: “Nhưng mà vợ sắp cưới của người ta cũng vừa đẹp vừa có tiền, cô đừng có mơ mộng nữa. Kiểm tra bệnh nhân phòng số 20 chưa?”  Ngay cả bà Trình, cũng khẽ cảm thán với chồng: “Ngay từ đầu, tôi còn lo lắng đứa nhỏ Nguyên Húc này lớn tuổi hơn Tích Tích của chúng ta nhiều, sợ hai người có sự khác nhau, không thích hợp, nay nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi cũng yên lòng.” Còn điều gì, so với một người đàn ông đặt người mình yêu quan trọng hơn trái tim mình? Có một lần Cố Thịnh Nhân hỏi anh hai mình về chuyện công ty, Trình Bác Hiên chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều.  “Em yên tâm, Trình thị rất tốt! Chuyện em cần làm bây giờ là nuôi dưỡng thân thể thật tốt, công ty có ba và anh hai ở đây, em không cần lo lắng.” “Vậy người gây chuyện trong tai nạn xe lần này thì sao?” Cố Thịnh Nhân hỏi, cô luôn cảm thấy đây không phải chuyện bất ngờ. Trình Bác Hiên dừng một chút: “Chuyện tai nạn xe này, anh đã tìm được người gây tai nạn, em yên tâm, chắc chắc anh hai sẽ lấy lại công bằng cho em.” Không hề nhắc đến tin tức người gây ra chuyện.  Ra khỏi cửa, Trình Bác Hiên nhìn Nguyên Húc đứng một bên. “Người kia nói sao?” Nguyên Húc hỏi. Trình Bác Hiên gật đầu: “Là Trình Nhất Như.”