“Hôn ước giữa Nguyên gia các người và Trình gia chúng tôi coi như chấm hết.” Bà Trình nói. “Còn nếu muốn theo đuổi Tích Tích nhà chúng tôi…” Ông Trình nhìn Nguyên Húc, ánh mắt anh sáng lên vì câu nói của ông: “Chuyện của lớp trẻ các cậu, chúng tôi sẽ không can thiệp.” Nguyên Húc cảm thấy yên tâm hơn, ý của ông Trình chính là không ngăn cản việc anh và Tích Tích yêu nhau.  Cố Thịnh Nhân không hề hứng thú với việc kinh doanh, ngược lại có lại nhận lời mời của Đức lão tiên sinh, gia nhập tổ chức hiệp hội văn hóa nghệ thuật cổ đại Trung Quốc, trong hiệp hội, trừ cô ra, người ít tuổi nhất tóc cũng đã bạc phơ. Lúc mới tới, Cố Thịnh Nhân còn bị nghi ngờ, nhưng sau khi cô vẽ bức tranh sơn thủy bằng bút lông, thì không còn ai có ý kiến gì với cô nữa. Nguyên Húc theo đuổi Cố Thịnh Nhân một năm liền, rốt cuộc cũng nhận được sự đồng ý của Trình gia. Hai người tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn lớn nhất của thành phố Hoa.  Bây giờ cuộc sống của Cố Thịnh Nhân vô cùng phóng khoáng, mỗi năm đều bay ra nước ngoài vài lần đề tham gia giao lưu văn hóa quốc tế, thường ngày thì tự do vô cùng, Nguyên Húc chiều cô vô đối, luôn bày ra vẻ mặt: “Tích Tích làm gì đều đúng cả.” Dáng vẻ đó, ngay cả vợ chồng ông Trình cũng không thể nhìn nổi nữa, nói thẳng ra may là ở thế giới hiện đại, nếu là ở thế giới cổ đại, e rằng Tích Tích chính là kẻ gây tai họa. Cố Thịnh Nhân chỉ có thể âm thầm phản bác trong lòng: không phải, dù là ở thời cổ đại, Cơ Ngọc cũng là một minh quân nhân đức tài năng, mình không phải là hồng nhân họa thủy gì đó mà là một người vợ hiền có được không?  --- “Xin chào, tôi đến gặp Nguyên tổng.” Cố Thịnh Nhân mang theo túi đồ đến quầy lễ tân của Nguyên thị. Hôm nay là sinh nhật của bà Nguyên, cô đã đồng ý với bà Nguyên là sau khi Nguyên Húc tan làm, sẽ cùng anh về Nguyên gia ăn cơm.  Cô lễ tân xinh đẹp ở quầy lễ tân, nhưng Cố Thịnh Nhân thấy rất lạ, hình như chưa từng gặp bao giờ. “Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?” Cô lễ tân cười xán lạn. Cố Thịnh Nhân lắc đầu: “Không có, cô hãy nói với thư ký của tổng giám đốc là Trình Tích Tri đã tới, là cô ấy sẽ biết.”  Cô lễ tân nhìn cô một cách thiếu kiên nhẫn, tập đoàn Nguyên thị là một tập đoàn lớn, ở đây có rất nhiều người. Cô ta mới tới đây vài ngày, những người kiếm cớ tạo quan hệ với tổng giám đốc không biết đã gặp bao nhiêu người. “Xin lỗi cô, nếu cô không hẹn trước vậy tôi không thể thông báo được.” Thư ký tổng giám đốc ư? Nhân vật như thế không phải cô ta muốn là có thể tiếp xúc được. Đương nhiên Cố Thịnh Nhân nhìn ra trong mắt cô lễ tân này sự không thỏa hiệp, cô âm thầm thở dài, cũng không muốn làm khó cô ta, xoay người tới ghế chờ, lấy điện thoại ra gọi cho Nguyên Húc.  “Em đang ở dưới sảnh của công ty của anh rồi,… Ừm, đúng, cô ấy mới đến nên không biết em… Được, bye bye.” “Trình tiểu thư!” Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu, là một thành viên hội đồng quản trị của Nguyên thị. “Trương tiên sinh.” Cố Thịnh Nhân đứng lên bắt tay với ông ta.  “Sao Trình tiểu thư không lên?” Đổng sự Trương lấy làm lạ. Cô lễ tân đang kiêu ngạo kia thấy đổng sự có thái độ thân thiện nhã nhặn với cô gái xa lại này, hơn nữa còn rất thân thiết thì biết không hề ổn, cô ta lo sợ Cố Thịnh Nhân sẽ nhân cơ hội nói xấu cô ta, như vậy công việc khó khăn lắm mới có thể kiếm được của cô ta sẽ tiêu tan mất. Cố Thịnh Nhân lại chỉ cười và nói: “Tôi hơi mệt, định nghỉ ngơi một lát rồi mới lên đó.”  Đổng sự Trương hiểu ra cười, ông ta còn có việc nên chỉ chào hỏi qua loa rồi rời đi. Cô gái lễ tân kia đang chuẩn bị đến xin lỗi Cố Thịnh Nhân thì thấy một người đàn ông đi tới chỗ Cố Thịnh Nhân.