Ba muốn nói chuyện riêng với mẹ con, các con đều trở về phòng đi.” Ông Trình nhìn hơi mệt mỏi. Dù sao cũng là con gái nuôi mười tám năm nay nên ông Trình và bà Trình cũng có tình cảm thật sự đối với Trình Nhất Như, lúc này đương nhiên sẽ rất đau lòng. Cố Thịnh Nhân đi tới ôm lấy ba mẹ.  Trình Nhất Như là một tai họa của Trình gia, cô không thể để cho cô ta ở lại Trình gia. Trình Nhất Như xách đồ ra khỏi Trình gia, nhưng cô ta không về nhà ba mẹ ruột mà đến căn chung cư nhỏ mà Nguyên Hàng mua cho cô ta. Nguyên Hàng vội vàng an ủi Trình Nhất Như.  Dáng vẻ khóc lóc của Trình Nhất Như hết sức xinh đẹp, cũng vô cùng đáng thương. Hỏi cả nửa ngày, cuối cùng Nguyên Hàng cũng được Trình Nhất Như kể lại chuyện mà cô ta đã “trải qua”. Đương nhiên điều mà Nguyên Hàng nghe được là Trình gia phát hiện ra chuyện tình cảm của hai người, Trình Nhất Như sống chết bảo vệ tình yêu, cuối cùng Trình gia vì thẹn quá hóa giận mà đuổi cô ta ra khỏi nhà. “Trình gia khinh người quá đáng, Nhất Như em cứ tạm thời ở lại đây. Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.” Nguyên Hàng dỗ dành Trình Nhất Như.  “Em tin tưởng anh.” Trình Nhất Như hạnh phúc rúc vào lòng của Nguyên Hàng. “Nguyên đại ca, anh bí mật đưa tôi ra ngoài làm gì vậy?” Cố Thịnh Nhân ngồi bên cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn Nguyên Húc. Hôm này Nguyên Húc khó khăn lắm mới bỏ đi bộ quần áo vest, đổi sang mặc một bộ quần áo rất thoải mái, khiến cho người ta chợt nhận ra anh cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.  “Đưa cô đi đến một nơi rất đẹp!” Nguyên Húc cười thần bí. Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, khi Cố Thịnh Nhân suýt nữa ngủ quên thì cô nghe thấy Nguyên Húc nói: “Đến rồi.” Cố Thịnh Nhân xuống xe, trong chớp mắt bị phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt hấp dẫn. Những cánh đồng hoa bạt ngàn ở xung quanh khiến cho người ta như đang lạc vào một thế giới khác.  “Đây là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng tư nhân, thuộc sở hữu của một người bạn nước ngoài của tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ tiếp đón người ngoài.” Nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Cố Thịnh Nhân, Nguyên Húc rất vui sướng. “Hoan nghênh cô, cô gái đáng yêu.” Cố Thịnh Nhân vừa bước vào cửa đã nhận được một cái ôm vô cùng nồng nhiệt. Nguyên Húc mặt tối sầm lại, kéo người ra: “Richard, đừng có làm bừa.”  Chàng trai ngoại quốc khôi ngô tuấn tú kia nhìn Trình Tích Tri rồi nháy mắt trêu chọc: “Hey, Húc nói cậu ta sẽ đưa một cô gái đáng yêu đến đây, tôi đoán nhất định là cô. Quả nhiên cô xinh đẹp như búp bê Barbie, một búp bê đáng yêu, cô tên là gì?” Nguyên Húc trực tiếp kéo tay Cố Thịnh Nhân đi vào bên trong, không thèm để ý đến Richard. “Hey! Hey! Húc, cậu không thể qua sông mà không lụy đò, tôi đã đặc biệt vì cậu mà...” Nguyên Húc đóng sầm cửa, để tiếng nói của Richard ở lại phía sau.  “Cô không cần để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn luôn ồn ào như vậy.” Nguyên Húc nói với Cố Thịnh Nhân. “Suối nước nóng ở đây rất tuyệt, cô có thể từ từ hưởng thụ, những đồ dùng ở đây đều đã được khử trùng, cô có thể yên tâm dùng. Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì cô cứ gọi tôi.” Nguyên Húc dặn dò Cố Thịnh Nhân. Nhìn thấy Cố Thịnh Nhân gật đầu tỏ ý đã biết, Nguyên Húc mới tiếc nuối rời đi.  “Hey, Húc, cô gái xinh đẹp như vậy đang ngâm suối nước nóng, cậu lại chạy đến ở cùng với một thằng con trai khỏe mạnh như tôi, thật không hiểu thế nào là phong tình!” Richard nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Nguyên Húc rồi lại vô cùng tự đắc: “Khả năng nói tiếng nước Z của tôi có phải là tiến bộ rất nhiều không?” Nguyên Húc đương nhiên không thèm đếm xỉa đến câu nói cuối cùng của Richard, anh liếc mắt nhìn Richard: “Tích Tích vẫn còn chưa thành niên, nhìn tôi giống như một con cầm thú sao?” “Ồ!” Vẻ mặt Richard đầy kinh ngạc nhìn Nguyên Húc: “Không ngờ cậu lại là người như vậy, Húc! Cậu dám xuống tay với trẻ vị thành niên! Thượng đế ơi, thế giới này thật là đáng sợ.”  Nguyên Húc không chú ý đến những lời châm chọc của Richard: “Cô ấy sẽ là của tôi. Sau này sẽ là vợ, là bạn đời duy nhất của tôi.” Vẻ mặt Richard bắt đầu nghiêm túc: “Cậu nghiêm túc sao, Húc?” Nguyên Húc nhếch môi cười nói: “Đương nhiên.”  Richard vỗ tay: “Vậy tôi chúc cậu hạnh phúc.” “Chắc chắn là như vậy.” Nguyên Húc cười hết sức tự tin.