Buổi sáng sau khi nghe xong người phát ngôn của kênh Linh Kiêm Tiên, thời gian còn lại mọi người hoạt động tự do. Có mấy người đề nghị ra ngoài chơi chung, Cố Thịnh Nhân không hứng thú lắm, liền từ chối. “Anh đưa em về.” Mạc Đình Viễn không nói gì đứng dậy đi cùng Cố Thịnh Nhân.  “Ôi, chán thế, hai người đẹp trai và xinh gái đều không tham gia.” Người chơi đưa ra đề nghị nói. “Anh xem dáng vẻ Sơn Hà đại thần đi, người ta đang ở cạnh người đẹp.” Một người chơi nở nụ cười. Nói xong, mấy người cùng ngắm nhìn và nở nụ cười.  Mạc Đình Viễn mở cửa xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dù trong lòng đã chắc chắn, nhưng Cố Thịnh Nhân cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Mạc Đình Viễn nhìn người con gái đang gần sát bên cạnh mình.  Khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần anh hơi cúi xuống một chút nữa, có thể chạm tới da của cô. Làn da trắng muốt, không cần sờ cũng biết chắc chắn vô cùng mềm mại. Mạc Đình Viễn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.  Anh đành hít một hơi thật sâu rồi qua về ghế lái. Xe từ từ rời đi, trong đầu Mạc Đình Viễn nhớ lại những kỹ thuật theo đuổi con gái.  Sau đó tránh hết tất cả những thứ đó, hình như không cái gì hợp với Tiêu Tiêu?  “Tôi đến nơi rồi.” Cố Thịnh Nhân nói, ánh mắt Mạc Đình Viễn cười. Người đàn ông này, cô hiểu rất rõ, dọc đường không nói gì, suy nghĩ cũng không tập trung, có lẽ là nghĩ ngợi nên nói như thế nào. Mạc Đình Viễn không muốn dừng xe, lần đầu tiên anh thầm chửi giao thông thành phố J sao lại thông thoáng như vậy.  Nhìn thấy Cố Thịnh Nhân đang tháo dây an toàn, định rời đi, trong đầu anh nóng lên, vươn tay giữ tay cô đang định mở cửa xe. Ánh mắt của cô rất khó hiểu, Mạc Đình Viễn mới phát hiện là mình hơi vội vàng. Nhưng mà đã ra tay thì không thể thu lại được nữa.  Anh điều chỉnh lại tâm trạng: “Tiêu Tiêu, em có bạn trai chưa? Nếu như không có, hãy để anh theo đuổi em.” Gọn gàng dứt khoát. Cố Thịnh Nhân vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Mạc Đình Viễn, thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt chất chứa tình cảm.  Cô không nói gì. Mạc Đình Viễn cảm thấy tâm hồn mình như đang lơ lửng, vô cùng băn khoăn. “Tiêu Tiêu?” Đương nhiên thấy cô cứ lặng yên không nói, anh lại hỏi cô.  Dường như Cố Thịnh Nhân thấy anh gọi cũng tỉnh táo lại, cố giữ bình tĩnh, Mạc Đình Viễn thấy tai cô hơi đỏ lên. “Vấn đề thứ nhất, không có. Vấn đề thứ hai…” Cô dừng lại một chút: “Vấn đề thứ hai, đó là chuyện của anh.” Cô bình tĩnh nhìn Mạc Đình Viễn: “Tôi có thể xuống xe được chưa?”  Mạc Đình Viễn thấy tai cô đỏ rực, ánh mắt tràn ngập nụ cười, sau đó anh mở cửa xe cho cô. Nhìn thấy Cố Thịnh Nhân lên lầu, Mạc Đình Viễn lái xe về nhà với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Dáng vẻ của Tiêu Tiêu rõ ràng là có cảm giác với mình, không phải sao?  Tâm trạng của Cố Thịnh Nhân cũng rất vui. Ngày thứ hai vừa online, đã có một người đợi cô ở đó. “Tiêu Tiêu.” Anh mỉm cười nhìn cô: “Em có thời gian không?”  Hình như sau ngày hôm qua, chàng trai đó đã phá vỡ tấm rào cản cuối cùng, nói cho mọi người biết rằng Sơn Hà Nhất Kiếm anh đang theo đuổi Lạc Mộc Tiêu Tiêu.