Nữ chính xuyên sách trả thân thể cho ta!
Chương 4 : Chương 2-2
*
Tê gia.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chói mắt dửng dưng chiếu vào bên trên màn cửa, phòng ngủ Tê Diệu đóng kín cửa, màn cửa đung đưa, trên giường lớn mềm mại chỉ lộ ra nửa gương mặt, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lên.
Cô nhíu mày y như mình ở trong mơ, cái trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
“Mày xem mày làm ra cái gì? Để cho mày ở trước mặt mọi người biểu hiện một chút, mày nhìn một chút bộ dáng không ra hình ra dáng cái gì hết của mình đi, có mất mặt hay không! Mày không thể học chị của mày sao, cả ngày trộn lẫn đi theo một đống hồ bằng cẩu hữu, hơn hai mươi tuổi còn không ra hình dạng gì, một chút đều không giống là con của tao!”
Cảnh trong mơ hỗn loạn, bọn họ đứng ở phòng khách, người đàn ông trung niên dáng người hơi mập đưa ngón trỏ ra chỉ về phía cô, mắt thấy muốn chọt lên trên trán của cô tới nơi rồi. Cô chỉ có thể thấy ngón tay đeo chiếc nhẫn có viên ngọc to chà bá kia cứ lắc lư qua lại, sáng rực làm cho mắt người choáng váng.
“Quả thực chính là nuôi đứa phế vật!”
Phế vật!
Người nằm trên giường mở choàng mắt, đồng tử màu hổ phách kịch liệt co rút lại, ngực nhanh chóng đập lên xuống liên hồi.
“Hô..”
Tê Diệu tỉnh táo một lát, ý thức được chính mình mơ về tình cảnh buổi đêm hôm đó. Sau khi trở nên quyết liệt, một người nói muốn đoạn tuyệt quan hệ đưa tiền bảo cút đi, một người cũng dứt khoát đáp ứng rồi xoay người rời đi.
Lúc ấy cô xoay người rời đi, cũng không nghĩ tới sẽ biến thành một bộ cục diện như bây giờ.
Tê Diệu bực bội lau đi mồ hôi trên trán, xoay người ngồi xuống.
Biến thành con gái nhỏ Tê gia cũng có chỗ tốt, tối thiểu nhất sẽ không bị chỉ vào trán của cô chửi ầm lên, một chút cũng sẽ không bắt buộc cô làm chuyện mình không thích.
Chỉ là.. Bạn bè không thể liên hệ, Sở gia không thể liên hệ, cô hiện tại một lòng chỉ nghĩ muốn biết rõ ràng là kẻ nào tác quái trong thân thể của cô, chuyện còn lại đều có thể từ từ bàn bạc kỹ hơn. Vừa nghĩ tới đồ vật tân tân khổ khổ góp nhặt đều bị bán sạch, Tê Diệu cũng chỉ muốn lập tức tiến lên đứng ở tại chỗ biểu diễn một màn Võ Tòng đánh hổ.
Cô thịt đau như cắt đó trời!
Ngày hôm nay tỉnh lại tiếp tục đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, toàn bộ hành trình cha mẹ cùng vệ sĩ đi cùng vây quanh che kín lối, Tê Diệu cho dù có bản lãnh thông thiên cũng chạy không thoát. Nhất là để cô nhìn thấy vệ sĩ đại ca không chớp mắt bóp chết một con ruồi bay tới bay lui, thì càng thêm suy sụp.
Mấy gã bác sĩ nghe được Tê Diệu tới, cấp tốc mang theo học sinh cách lớp thủy tinh xa xa vây xem, cảnh tượng kia so với nhìn “Bảo vật Quốc gia – Gấu trúc” còn hưng phấn hơn.
Tê Diệu bị nhìn rất không kiên nhẫn, hung tợn hướng bọn họ trừng mắt.
Mà ở bên trong mắt của bọn họ, Tê Diệu khéo léo ngồi ở trên ghế nhỏ, tóc đen mềm mại tung tung bay bay, con mắt xinh đẹp có chút sợ hãi cùng khẩn trương liếc mắt nhìn bọn họ một chút, đột nhiên thu tầm mắt lại, giống là sợ bị người phát hiện.
“…”
Cũng quá đáng yêu rồi!
Tê Diệu luôn cảm thấy không đúng lắm. Hồi xưa cô chỉ cần trừng người khác một chút, người khác có thể sợ một nửa, ngược lại hiện tại thì tốt ghê gớm, làm sao mà một đám người mặt đỏ rần luôn vậy.
Các chỉ số chỉ tiêu của thân thể cơ bản bình thường, chỉ là thân thể này trái tim không tốt lắm, từ nhỏ người đã yếu ớt, tận lực phòng ngừa vận động dữ dội một chút cùng hạn chế kích thích cảm xúc. Bác sĩ cố ý căn dặn, không cho phép uống rượu hút thuốc, có thể vận động chút ít, phải gìn giữ tâm tình thoải mái vui sướng.
Cha Tê mẹ Tê thở dài một hơi: “Còn tốt còn tốt, đứa bé nhà chúng ta xưa nay không uống rượu.”
Uống đến mười dặm đô thị có đông người ở nước ngoài – Tê Diệu nghe được tin dữ: “…”
?
Đi ra ngoài chơi không uống rượu, vậy còn có thể uống cái gì? Nước cam? Yakult? Sẽ không phải là sữa bò chứ? Tê Diệu đột nhiên ngốc trệ vài giây, ý thức được cái chuyện hiện thực bi thảm này.
Trừ bỏ một mục uống rượu không nói, cô còn luyện qua Kickboxing, Muay Thái*, mỗi tuần cô còn đi phòng tập thể thao ngâm ra một thân mồ hôi, cũng bị mất. Hiện tại không chỉ có một đêm trở lại trước giải phóng, còn không cho luyện tập nặng, cái này chẳng phải là muốn bức tử người ta à.
(*Yue: Ở đây tác giả ghi “quyền anh, kỹ thuật vật lộn tự do” mà ở chương 21 lại ghi Kickboxing và muay thái. Mình thống nhất thành 1 loại luôn nha)
[ Kickboxing: Được coi như con lai giữa Quyền Anh, Muay Thái và Karate. Nó là sự kết hợp tuyệt vời giữa những đòn đấm trong Boxing, những đòn phan ống ác liệt trong Muay Thái và cả những cú đấm đẳng cấp trong Karate.]
[Muay Thái: là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan. Người phương Tây gọi môn này là quyền Thái, tuy nhiên nó khác nhiều so với môn boxing của phương Tây.]
Sau khi thận trọng suy nghĩ vài giây đồng hồ, cô quyết định, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất trở lại thân thể của mình, dù là không có nhiều tiền, tối thiểu nhất trôi qua cũng tiêu sái tự tại. Còn tiếp tục cái này không thể ăn cái kia không thể chơi như vậy, thời gian đó chỉ sợ là không có cách nào vượt qua.
Tê Diệu trong lòng rối loạn, ngơ ngơ ngác ngác bực bội cực kì, lại không thể biểu hiện ra ngoài. Bác sĩ hỏi cô nhiều vấn đề, cô đều hùa theo trả lời, đến ngay cả Tê Diệu cũng không biết cuối cùng mình nói thứ gì.
Sau khi bác sĩ kết thúc hỏi thăm, trong ánh mắt mong chờ tính toán hồi lâu của cha Tê mẹ Tê, ngẩng đầu khẽ cười nói: “Tuổi tâm lý có chừng mười lăm tuổi nữa đó, chúc mừng chúc mừng!”
Mẹ Tê cảm động đến chảy nước mắt: “Quá tốt rồi quá tốt rồi!” Đứa bé cuối cùng cũng thông suốt rồi!
Bỗng nhiên lấy lại tinh thần – Tê Diệu người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi: “?”
Từ từ, nếu như cô không nghe lầm, bác sĩ nói, tuổi tâm lý của cô chỉ có, mười lăm tuổi..
“…”
Tê Diệu vốn là tính tình nóng nảy, nghe được bác sĩ nói như vậy đâu thể chịu được. Cô là một nữ sinh vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi ba tuổi phát dục giới tính bình thường, thế mà bị người này nói trí thông minh chỉ có mười lăm tuổi, quả thực cùng trực tiếp mắng người khác là trẻ đần độn không có gì khác biệt.
Cô càng nghĩ càng giận, hốc mắt đột nhiên chua chua, tựa như là có nước chanh bị chen vào, con mắt vừa chua lại chát, khó chịu không thôi. Tê Diệu không thoải mái nháy nháy mắt, không ngờ hai giọt nước mắt nhanh chóng theo khóe mắt của cô trượt xuống, lạch cạch rơi ở trên đầu gối, phối hợp hốc mắt đỏ phừng phừng, cảnh tượng kia, cô bé nhỏ yếu ớt đáng thương lại bất lực, như con thỏ nhỏ bị người ta khi dễ nên tức đến bật khóc.
Cha Tê mẹ Tê cùng bác sĩ ngu ngơ hai giây ngay tại chỗ.
Tê Diệu mặt đen thui.
Vào ban đêm, người một nhà ngồi ở trên ghế sô pha, Mẹ Tê gọi điện cho Tê Vọng. Trên bàn còn bày biện hai cây kẹo que cực lớn, là bác sĩ dùng để dỗ dành Tê Diệu đưa cho cô, Tê Diệu phiền muộn đến mệt tâm, chỉ muốn thừa dịp cha mẹ không chú ý ném vào thùng rác hủy thi diệt tích.
Lúc ở bệnh viện vốn định trộm lén đi ra ngoài, hoặc là tìm tới một chút phương pháp có thể liên hệ với bên ngoài, ai có thể ngờ tới cô đi đâu đều có người đang nhìn cô, căn bản là không có biện pháp trộm chuồn đi, mẹ Tê thiếu điều như đi WC đều phải đi theo, chăm sóc bảo vệ ba trăm sáu mươi độ toàn diện khiến cho thể xác tinh thần của Tê Diệu đều mệt.
Tê Diệu những ngày này xem như biết rõ ràng.
Tính cách cha Tê mẹ Tê mềm mỏng, cái nhà này Tê Vọng có quyền lên tiếng lớn nhất, có một số việc nhất định phải được sự đồng ý của anh, tỉ như nói tất cả vấn đề liên quan tới Tê Diệu. Cô phải nghĩ biện pháp lấy lòng Tê Vọng — cái nhận biết này để Tê Diệu dị thường bi thương, nhưng trước mắt người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đi đường vòng để cứu quốc trước mắt chính là biện pháp duy nhất.
Mẹ Tê không để ý điện thoại đã được kết nối, mở loa lớn, cười híp mắt báo cáo tình huống mới nhất hôm nay của em gái cho Tê Vọng.
Tê Vọng cách mấy tiếng liền gửi đến tin tức, thời điểm bận rộn làm việc cũng không quên hỏi thăm tình trạng cơ thể Tê Diệu, trình độ lo lắng đến nỗi cha Tê mẹ Tê cảm động không thôi, thật sâu hi vọng hai người anh em bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau, cùng nâng đỡ nhau đi lên đi xuống.
“Diệu Diệu ngày hôm nay ăn nhiều hơn nửa bát cơm.”
“Diệu Diệu ngày hôm nay cũng ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ nói thân thể con bé rất tốt.”
“Há, bác sĩ còn đưa cho con bé một cây kẹo que cực lớn..”
Tê Diệu: “…”
Cái này, thật không cần thiết nói.
Ở một đầu điện thoại khác Tê Vọng đang ngồi ở ghế lô, áo khoác của âu phục được máng lên móc áo, cổ áo cúc áo bị vặn rơi một viên, mắt kính cũng trượt xuống, rõ ràng là trạng thái buông lỏng mà không có chút phòng bị nào. Trên bàn bày biện mấy đĩa đồ ăn Chiết Giang tinh xảo, một bình trà, bàn đối diện còn ngồi một người đàn ông, một tay chống đỡ cái cằm, hững hờ mà thưởng thức lấy chén trà trong tay.
Hai người bọn họ vừa mới bàn luận sự tình liên quan tới yến hội một tuần sau, bị điện thoại đánh gãy lời đang nói cũng không sao. Dù sao ngày hôm nay Tê Vọng thong thả, hắn cũng thong thả.
Tê Vọng nghe được mười phần kiên nhẫn, mặc dù anh đã sớm biết kết quả chẩn bệnh của Tê Diệu. Khóe môi của anh ngậm lấy mấy phần ý cười, mặt mày tràn ra mấy phần ôn hòa. Người đàn ông ngồi ở phía đối diện cười như không cười liếc hắn một cái, không có lên tiếng.
Sau khi mẹ Tê vui vui mừng mừng tiết lộ một đống việc vặt, kêu một tiếng tên Tê Diệu: “Diệu Diệu, con có chuyện muốn nói cho ca ca à?”
Tê Diệu vô ý thức muốn cự tuyệt. Nhưng mà dục vọng cầu sinh mãnh liệt nói cho cô, giờ phút này là một cơ hội tốt. Hướng Tê Vọng lấy lòng, chính là bước đầu tiên cô đạp ra khỏi nhà, việc liên quan sinh tử, lòng xấu hổ chỉ có thể tạm thời vứt ra sau một chút mà thôi.
Tay nhỏ mềm mại của cô nắm thật chặt thành quả đấm, phía sau lưng cứng ngắc, sau khi hít sâu hai cái, cố gắng từ giữa hàm răng nghẹn ra một câu.
Thanh âm của Tê Diệu nhỏ đến mức gần như không nghe được, vừa mỏng lại yếu, mang theo vài phần ý vị mềm mại lấy lòng. Theo loa ngoài bị thả lớn mấy phần, để hai người ở một đầu khác của microphone nghe được rõ rõ ràng ràng.
“Ca ca ơi.. Em, em muốn đi ra ngoài chơi.”
Nghẹn ra một câu nói kia, Tê Diệu đầu đầy mồ hôi, khó chịu đến nổi toàn thân nổi da gà. Cuộc đời cô ghét nhất là người khác làm nũng, vậy mà bây giờ, tự vả mặt mình bốp bốp luôn.
Một bên điện thoại khác còn không có đáp lại, đột nhiên, vang lên một tiếng phụt cười khẽ, nghe thanh âm liền biết không phải là Tê Vọng.
Ý cười của người đàn ông này mang theo vài phần lười nhác, ngay cả đến lời nói cũng chậm rãi từ từ, mang theo mấy phần hững hờ, âm cuối theo thói quen có chút giương lên: “Tê Vọng, em gái của cậu thật đáng yêu.”
Nghe được cái thanh âm quen thuộc này, Tê Diệu liền giống như bị điểm trúng, biểu lộ ở trên mặt cứng đờ.
Nếu như nói trên thế giới này bên ngoài trừ người nhà, người làm cho cô chán ghét nhất, chính là vị hôn phu của Sở Giảo Giảo, cũng chính là anh rể tương lai của cô– Hoắc Ngu.
Mà bây giờ.
Thanh âm cô ngượng ngùng xoắn xuýt làm nũng lại bị đối phương nghe được. Cứ cho là Hoắc Ngu cũng không biết là cô, Tê Diệu vẫn khó mà khắc chế được lòng xấu hổ trỗi dậy từ dưới đáy bốc lên tận trời của chính mình.
Cô chỉ muốn qua đời tại chỗ luôn cho rồi.Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Thời gian này không có cách nào vượt qua.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
57 chương
64 chương
31 chương
11 chương
751 chương
170 chương