Editor: Yue Hai tên lễ tân kinh ngạc trừng to mắt nhìn về phía Sở Du Du, nàng ta nhận thấy được biểu lộ của các cô ta, mới vừa rồi thần kinh còn căng chặt trách móc trong nháy mắt chuyển thành trạng thái thả lỏng, sống lưng cũng không tự chủ được thẳng tắp mấy phần. Trong đầu Sở Du Du hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Tê Vọng, gương mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi: “Tê Vọng là?” “Có khả năng quý cô không hiểu rõ lắm. Khách sạn này là một trong những khách sạn dưới chuỗi của ngài ấy.” Vừa nói, Sở Du Du âm thầm tắc lưỡi. Tê Vọng kia có nhiều tiền ghê ta! Nhịp tim của nàng ta không khỏi bắt đầu gia tăng tốc độ. Một hồi phong ba tạm thời kết thúc, Sở Du Du nằm ở trên giường lớn khách sạn xa hoa nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ sau đó nên làm cái gì bây giờ. Cha Sở đem thẻ ngân hàng đóng băng, nàng ta chỉ có thể trở lại Sở gia rồi lại tính toán tiếp. Sở Du Du còn nhớ rõ, mấy ngày nữa, thành phố Đồng sắp tổ chức một buổi yến hội quy mô lớn, nguyên chủ thân là nữ phụ ác độc đi đại náo một trận, kết cục đương nhiên là bị mọi người vả mặt trở lại. Nàng ta chắc chắn sẽ không giống nguyên chủ rãnh rỗi đi gây sự. Nghĩ được như vậy, Sở Du Du nhịp tim không tự chủ mà nhanh hơn vài phần. Nàng ta xuyên đến thế giới này, phải chăng nói rõ nàng ta là nhân vật chính hay không? Nếu nàng ta là nhân vật chính, vậy chẳng phải Tê Vọng là nam chính “định mệnh sắp đặt”, Tê Diệu chính là em gái thần trợ công trong truyền thuyết hay sao? Tuổi trẻ tài cao, tiền nhiều soái khí, lại có thân phận đặc thù khi đối mặt người khác.. Có lẽ là do đêm khuya, luôn luôn nhịn không được suy nghĩ nhiều. Nàng ta nhắm mắt lại, trong đầu hiển hiện đều là một trương gương mặt đẹp trai bình tĩnh tự kiềm chế của Tê Vọng. Cả đêm Sở Du Du đều ngủ không ngon. Hôm sau. Tê Diệu theo thường lệ cùng cha mẹ ăn bữa sáng cùng nhau. Cha Tê mẹ Tê thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cháo mặn mặn ngọt ngọt; hoành thánh cùng các loại mì nước; bánh bao nhỏ hấp chưng; sủi cảo xíu mại.. Thay đổi đa dạng, ngẫu nhiên chán ăn cũng sẽ muốn dậy sớm để ăn điểm tâm sáng. Cô nuốt vào một miệng lớn bánh cuốn trơn trượt, ăn đến vừa lòng thỏa ý. Ở Sở gia đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, hiện tại thay đổi khẩu vị so với trước kia càng thích, chữa khỏi bệnh lười nhác rời giường ăn bữa sáng của cô. Cha Tê mẹ Tê tâm tư bát quái có thể so với paparazzi, chẳng qua chỉ đi tản bộ một buổi sáng, lại thu hoạch được không ít tin tức mới mẻ. Như là.. Con gái thứ hai Sở gia trong đêm trốn đi, nhưng mà đoán chừng không được bao lâu liền sẽ trở về. Như là.. Trình Lịch bị nhốt ở trong nhà giáo huấn. Thời điểm đề cập đến Trình Lịch, ánh mắt hai người già không tự chủ được rơi vào trên thân Tê Diệu, lại nhìn Tê Diệu đang nhai bánh ngọt củ cải, căn bản không để ý đến bát quái bọn họ nói tới. Trong lòng hai người âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra liếc nhìn nhau. Quả nhiên con gái nhà bọn họ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, cái thằng nhóc Trình Lịch tiểu hỗn đản kia, về sau đừng hòng mơ tưởng tới đây! Bọn họ sao có thể biết, Tê Diệu còn đang tính toán khi nào quân sư được thả ra, hai người cùng nhau thương lượng đối sách kế tiếp. * * * Sở Du Du ở khách sạn mấy ngày. Lấy góc độ của cha Sở, sẽ không quả quyết đem nàng ta bức cho quá tàn nhẫn, bởi vì ông ta biết rõ Sở Du Du có một đám bạn bè, lúc vô dụng cũng sẽ tìm bạn bè vay tiền, ai có thể ngờ tới Sở Du Du căn bản chưa từng liên hệ đứa bạn nào. Sự tình con gái thứ hai Sở gia bị cha làm cho không nhà để về bỗng nhiên tin tức lặng yên không một tiếng động truyền ra, khiến cho cha Sở mất hết mặt mũi, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại bảo Sở Du Du trở về. Sở Du Du mượn con lừa xuống dốc, trở lại Sở gia. Ở bên trong lần này đối chiến này, nàng ta cho rằng phe thắng là nàng ta. Mang theo vali hành lý trĩu nặng về nhà, đến trước cổng chính biệt thự, lại đụng phải Hoắc Ngu ở đối diện. Hôm nay hắn ăn mặc thoải mái đơn giản, sườn mặt gợi cảm, bỏ xuống bộ mặt thâm trầm tính kếnhư ngày thường, thế nhưng đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được. Thời tiết chạng vạng tối ngột ngạt, phía chân trời loáng thoáng vang lên tiếng sấm rền ầm ầm ầm, truyền tới khiến người ta không thở nổi. Nhất là thời điểm bị một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm như thế. Hoắc Ngu một tay đút túi, khẽ cười nói: “Cô đã trở lại.” “Tự quản cho tốt chuyện của anh.” Sở Du Du cứng rắn trả lời lại một câu, lôi kéo vali hành lý bước nhanh đi về phía trước, cánh tay bỗng nhiên bị bắt lại. Hoắc Ngu sức lực cực lớn, chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt, khiến cho nàng ta đau nhức. Nàng ta vô ý thức mà ngẩng đầu lên, liền đối diện khuôn mặt phóng đại của Hoắc Ngu, một đôi mắt hẹp dài tinh tế nhìn nàng ta, cứ như vậy, giống như là muốn từ đó khui ra cái gì đó. Hai người cách quá gần, nàng ta gần như coi là Hoắc Ngu muốn hôn mình. Bên trong tiếng sấm mông lung, Hoắc Ngu nói: “Cô thật sự thay đổi rất nhiều.” Sở Du Du cố gắng làm ra vẻ mặt biểu lộ lạnh lùng, nói: “Trước kia là tôi ngu xuẩn, hiện tại thì không.” Dựa theo miêu tả trong sách, nguyên chủ thân là cô em vợ lại đối với Hoắc Ngu còn có vài phần tình cảm không nói rõ được, không có việc gì còn cố ý tìm việc gây sự cũng có một phần là từ Hoắc Ngu mà ra. Nàng ta tuyệt đối sẽ không ngu như vậy, sẽ không cùng Hoắc Ngu tạo ra bất kỳ quan hệ gì. Hoắc Ngu lại cười khẽ một tiếng. Lấy ngữ điệu trào phúng mà hắn thường dùng, nói: “Hoàn toàn tương phản. Trước kia tôi cảm thấy cô không ngu, hiện tại, cực kỳ ngu xuẩn.”