Nữ chính muốn làm nữ phụ

Chương 8 : Lại được yêu em.

May mắn nhất là Lưu Quang 25 tuổi không phải bội em. Chẳng những thế, còn được bên cạnh em. Hai người còn có bảo bảo nữa chứ! Ghen tị quá. Bực mình quá. Mà tại sao anh phải ghen tị với chính mình chứ. Dù sao Lưu Quang 25 tuổi cũng là anh. Tối nay, anh nhất định sẽ lấy lại những gì đã mất. Không, không phải lấy lại những gì đã mất mà hưởng thụ những gì là của mình. Đêm đó, trong phòng lại có một màn kịch liệt. Anh bảo: “Cho anh đi.” “Cho anh cái gì?” Tôi giả vờ không biết. Nhìn anh rối rắm tôi cũng mắc cười! Anh làm như lúc còn mới lấy ấy. Mà không lúc ấy, anh rất chi là lưu manh. Bá đạo đòi hỏi chứ không xin phép như bây giờ. Em nhìn tôi cười làm tôi cuống hết cả chân với tay. Liều ăn nhiều vậy! Một đêm diễn ra kịch liệt. Đến sáng hôm sau, anh vẫn còn nằm trên giường ôm Linh ngủ. Bảo bảo hôm nay không thấy mẹ ôm ôm nên bò qua phòng leo lên giường chui vào chăn. Sao ba ba và mẹ lại không mặc đồ? Bảo bảo không ngoan nhích tới nhích lui. Cảm thấy nhột anh mở mắt ra thì thấy một cục tròn to giữa đống chăn. Gỡ ra mới phát hiện bảo bảo leo lên giường của hai người từ lúc nào không biết? Anh định bế bảo bảo về phòng thì nó khóc ré lên. Tay chân vùng vẫy làm cho ai kia thức dậy! Anh nhanh chóng bế con đi. Biết trước anh không muốn có bảo bảo đâu. (Huhu. Bảo bảo bị ba ba ghét bỏ).* * *Anh nghĩ mình có thể giấu được việc anh trọng sinh trở về nhưng chính anh lại là người vô tình nói ra. Phải nói đến hôm anh cùng các đồng nghiệp đi ăn nhậu. Bởi vì vui vẻ nên anh đã lỡ uống quá chén. Lê lết thân về đến nhà cũng đã khuya lại nghĩ chắc vợ yêu đã ngủ say. Ngắm nhìn gương mặt vẫn con non nớt và căng mịn của em ấy. Anh nhẹ đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Anh không muốn làm cô thức dậy. Anh lầu bầu: “Linh ơi! Được gặp lại em đối với anh thật hạnh phúc.” “Mỗi ngày nhìn em vui vẻ và ngủ ngon như vậy anh thấy vui. Anh vẫn còn sợ khi nghĩ đến cảnh em nằm trong ngôi mộ lạnh lẽo..” Người nằm trên giường không biết mở mắt từ khi nào. Linh vẫn tiếp tục nằm yên nghe anh kể lại chuyện từ sau khi cô chết, nghe anh kể về sự hối hận của mình như thế nào. Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã chảy ướt cái gối đầu. Anh vẫn ngồi kể về chuyện của anh.. đến khi anh kể về cái chết của anh. Một con dao đâm xuyên qua tim anh. Tôi không biết là nên vui hay buồn. Nên cười hay nên khóc. Đến khi anh mơ màng nhìn thấy đôi mắt của em mở to nhìn anh. Anh sợ hãi. Sự sợ hãi đó làm anh tỉnh táo. Anh không biết từ khi anh hôn lên má tôi thì tôi đã tỉnh dây. Có lẽ, tôi đã quen khi có anh bên cạnh. Không có anh ngủ kế bên, tôi ngủ không được ngon giấc mới dễ dàng bị đánh thức. Đôi mắt anh loé lên sự sợ hãi. Nhìn thấy sự sợ hãi đó tôi cảm thấy vui mừng. Anh cũng biết sợ hãi sao? Đời trước, tôi sợ mất anh. Đời này, anh sợ mất tôi.Ông trời cũng quá công bằng phải không. Anh cầm tay tôi thật chặt. Anh sợ chỉ cầm anh buông tay ra mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Anh sợ em sẽ rời xa anh một lần nữa.Ánh mắt tuyệt vọng ấy khiến tôi mềm lòng. Tôi giả vờ hất tay anh ra. Anh lại một lần nữa nắm lấy tay tôi. Anh kéo cả người tôi vào trong lòng. Anh run rẩy. Đến khi tôi bị anh siết đau cố gắng thoát ra anh lại nói: “Linh à, anh biết sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi.” Đối diện với Lưu Quang không còn là Lưu Quang nữa. Tôi cũng rối rắm. Không đợi tôi mở miệng anh lại vội vàng tiếp tục nói: “Em là người anh yêu. Anh chỉ yêu mình em thôi.” Nếu là Lưu Quang của trước đây tôi sẽ tin. Nhưng anh tôi không dám tin. Bởi vì có ai bị dao cắt chảy máu lại không sợ lần tiếp theo bị thương tiếp. Tôi cũng vậy. Tôi cũng rất sợ lại một lần bị phản bội. Thấy tôi định bước đi, anh cúi xuống ôm lấy chân tôi. Tôi cũng chưa từng thấy anh hèn mọn như thế! Bảo tôi tha thứ cho anh thì lúc này tôi làm không được. Tôi nghĩ đến bây giờ, tôi và anh cũng đã có bảo bảo. Liệu rằng tôi có dám đặt cược một lần nữa yêu anh không? Tôi thật sự mâu thuẫn lắm luôn. Tôi chỉ muốn Lưu Quang 25 tuổi thôi. Còn anh không phải. Tôi đang suy nghĩ thì tiếng khóc bảo bảo vang lên. Anh vẫn cùi gối nơi đó. Tôi vội vàng đi dỗ cho bảo bảo nín khóc rồi quay lại đó. Anh như già đi vài tuổi. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. Anh cố lết đến chân tôi lần nữa, ánh mắt đó như cầu xin tôi hãy tha thứ đi. Tôi vẫn im lặng.