Nữ chính muốn làm nữ phụ

Chương 2 : Khởi đầu mới.

“Chào ba mẹ buổi sáng vui vẻ!” Ba mẹ đều nhìn về phía tôi, từ khi nào con gái họ lại hiếu động, hoạt bát như vậy? Bình thường nó cứ trốn chui trốn nhủi trong phòng không nói chuyện với ai. Càng ngày càng trầm lặng. Hôm nay lạ lạ sao ấy. Mẹ mới hỏi: “Hôm nay, con có chuyện gì vui hả?” Tôi cười trả lời: “Mỗi ngày, nhìn thấy ba ba, ma ma là con vui rồi.” Mẹ tôi nhéo mũi tôi bảo: “Ôi, hôm nay con gái mẹ khéo nịnh quá!” Tôi nhăn cái mũi xinh xinh. “Thôi ăn cơm đi. Ba tôi giải vây cho tôi.” Bắt đầu bữa cơm gia đình ấm cúng. Lâu lắm rồi nhà tôi mới có không khí ấm áp như vậy. Bữa cơm trôi qua một cách êm đẹp. Trước đây, anh thường bảo con gái phải đảm đang nữ công gia chánh. Vì thế, tôi luôn cố gắng học nấu ăn đến bỏng cả tay. Biết chạm vào nước bẩn sẽ bị ngứa, đụng phải nước rửa chén là nổi mẩn đỏ hết hai bàn tay luôn. Mỗi khi đi cùng anh họp ăn uống tôi luôn xung phong nấu ăn, đi chợ và rửa chén. Nghĩ thôi tôi cũng thấy rùng mình. Bản thân mình quá ngược đãi mình. Ở nhà tôi có người làm và mẹ tôi sẽ không bao giờ để bảo bối của mình phải làm việc nhà. Mỗi khi thấy tôi cắt đứt tay và bị bỏng anh thường hôn lên tay tôi! Thôi bỏ đi, nếu được thay đổi mình phải tận hưởng cuộc sống thoải mái một tí. Chẳng có gì phải ép buộc mình cả.Ăn xong cơm, cả nhà tôi cùng xem ti vi. Ba tôi quay qua hỏi tôi: “Con xem điểm trúng tuyển chưa?” “Dạ chưa, để con đi xem ạ.” Tôi mở mạng lên tra điểm thi đại học. Tôi còn nhớ rõ thời điểm này là tôi sẽ gặp anh. May mà ba tôi nhắc nhở. Không là tôi quên béng đi mất luôn. Bảng điểm giống như xưa tôi trúng tuyển rồi. Tôi không vui mừng mà lại thấy lo lắng liệu tôi có gặp lại anh lúc này hay không? Tôi chưa sẵn sàng lắm. Tôi sợ anh nhận ra sự khác lạ. Bởi anh rất tinh mắt tôi sợ không qua mặt được anh đâu. Tôi có nên trốn không? Cách này cũng được. Trốn là thượng sách. Cuộc sống bình yên ơi, ta đến đây! Nhận được giấy trúng tuyển tôi quên mất còn một việc quan trọng đó là ba mẹ tôi sẽ gởi tôi ở nhờ nhà anh họ tôi. Tránh trời không khỏi nắng. Thế là tôi thu xếp áo quần vào va li chuẩn bị cho hành trình xa nhà, xa ba mẹ của tôi. Vừa bước vào nhà anh họ của tôi thì tôi bắt gặp ánh mắt tò mò của anh. Anh nhìn tôi từ đầu đến chân làm tôi cảm thấy ớn cả da gà. Anh đẩy anh tôi ý bảo giới thiệu. Anh tôi cười bảo: “Đây là em họ tao, tên là Tuyết Linh.” Anh đưa tay: “Xin chào anh là Lưu Quang, bạn thân của anh em.” Tôi cũng miễn cưỡng cười tươi bắt tay chào anh. Khác với khi xưa, lúc anh định làm quen tôi đã quay lưng bước vào nhà! Anh lúc ấy còn bảo nghĩ tôi kiêu căng và ngạo mạn. Tôi thật sự chỉ muốn bóp chết sự tự tin của anh mà thôi. Anh từng nói hai lần gặp đầu tiên, tôi để lại cho anh một ấn tượng khó quên. Nên lần này, tôi đã không tránh được chỉ có cách đối diện với anh. Cư xử như bao người để mong anh đừng chú ý đến tôi là tôi thắp nhang ăn chay một tuần luôn. Một tháng trôi qua, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ ai ngờ anh tôi quá bận việc phải nhờ bạn anh đưa tôi đi học vì ba mẹ tôi luôn nhắc nhở anh phải chú trọng an toàn cho tôi. Hôm nay trời cũng khá nắng, anh lái chiếc xe yêu dấu của anh chở tôi đi học. Tôi cố ý mặc đồ thật bình thường nhất vì chỉ cần tôi diện đồ lên là mắt anh cứ không rời mắt khỏi người tôi làm tim tôi đập liên tục, tôi sợ lại một lần nữa yêu anh. Tôi nhớ anh bảo anh thích dáng người thon thả của tôi. Mỗi khi gần tôi, anh muốn ôm tôi thật chặt. Muốn hôn lên mái tóc đen mượt thơm dịu của tôi. Nhưng những gì tôi làm cũng không qua được mắt anh. Anh vừa lái xe vừa chậm rãi hỏi tôi: “Anh đáng sợ lắm sao?” Tôi giả vờ không nghe thấy. Anh đột ngột dừng xe, theo quán tính tôi vòng tay ôm lấy eo của anh. Tôi biết đằng sau lớp áo này là một body săn chắc vì anh rất siêng tập thể dục. Thân người anh cứng nhắc. Khi ổn định, anh mới quay đầu lại và nói: “Em còn tính ôm anh bao lâu?” Tôi ngại ngùng buông tay ra. Anh khẽ cười trêu tôi: “Anh biết em né tránh anh.”(sao anh biết)“Không có.” (Tôi chối đấy anh làm gì tôi. Hehe)Tôi trả lời cộc lốc. Tôi biết anh ghét nhất con gái thô lỗ. Anh vẫn cười khẳng định: “Em luôn canh lúc anh đến nhà là đi ra ngoài! Em chán ghét anh vậy sao?” Tôi lắc đầu chối: “Tôi phải đi chơi, tôi cũng không chán ghét anh.” Anh đến sát gần tôi nói vào lỗ tai tôi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh đang hôn tôi khiến hai lỗ tai tôi đỏ lên. Anh nói: “Anh chưa từng gặp ai khó tiếp xúc như em.” Pặc.. pặc.. dây thần kinh của tôi như muốn dứt ra. Chết mất thôi. Ai mới biết anh sẽ nghĩ anh rất dễ tính và hào sảng nhưng ở cạnh anh năm năm tôi rõ hơn ai hết nếu cái gì khiến anh thấy thú vị anh sẽ chiếm lấy một cách bá đạo nhất.