Từ Thiên Sở tới Lạc Đô ngoại trừ tìm thê tử có tiền, còn muốn tìm cho mình cơ hội, làm quan lại nhỏ gì đó. hắn thi mấy năm cũng không đỗ, chỉ có thể đi chiêu số đề cử, vốn định cưới Tiêu Cẩm Nguyệt, làm con rể tướng quốc, vậy không phải quyền tài đều đến, ai biết sẽ bởi vậy đắc tội một Vương gia. Từ Thiên Sở sợ không nhẹ, trở lại tướng quốc phủ, một ngày cũng không dám ở thêm, không màng đau đớn trên người, thu thập đồ vật liền phải về quê Giao Đông. Tiêu phu nhân biết được tin tức, mang theo người tới cản. “Cháu làm gì vậy, không phải đã nói rồi, hiện giờ êm đẹp như vậy, sao lại phải đi!” Bởi vì nắm tay đều đánh trên người, trên mặt không đánh, Từ Thiên Sở đau muốn mệnh, không vén quần áo thì không nhìn thấy vết thương, cho nên Tiêu phu nhân không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy cháu trai này thật sự không thể trọng dụng. Nếu không phải nhà mẹ đẻ cũng chỉ có một thứ đệ, lại chỉ sinh ra một nhi tử này, bà ta mới lười cất nhắc. Từ Thiên Sở một thân đau đớn, lúc này cũng có oán khí với Tiêu phu nhân, cảm thấy bà hại mình chịu tội, nghe vậy liền ồn ào: “Còn không đi, ta ở đây chờ chết sao! Vết thương khắp nơi trên người!” Tiêu phu nhân không thể hiểu được, quát: “Vết thương gì? Cháu nói rõ ràng sự tình cho ta, chẳng lẽ có người đánh ngươi? Buồn cười, Lạc Đô dưới chân thiên tử, ai dám làm loại chuyện ác này, còn có vương pháp hay không!” Từ Thiên Sở: “……” Đánh ta chính là con của vương pháp. Tiêu phu nhân: “Có phải Tiêu Cẩm Nguyệt tiểu tiện nhân kia làm hay không? Cháu nói ra, tướng gia chắc chắn cho cháu một công đạo!” Từ Thiên Sở mắt lộ ra sợ hãi: “không phải nàng, người đừng nói bậy, cái gì ta cũng không biết, đừng hỏi ta! Ta thật sự phải đi!” hắn còn dám nói này nọ, không chừng Dục Vương cũng biết, lại phái người tới đánh hắn, hoặc là dứt khoát giết hắn, hắn một tiểu nhân vật như vậy sao có thể đấu cùng hậu duệ quý tộc. Việc này lại nói tiếp thật là quá sốt ruột, Từ Thiên Sở tuy rằng nói rõ ràng với Tiêu phu nhân, nhưng lúc đi cáo biệt bằng hữu, thật sự nhịn không được nội tâm nghẹn khuất, oán giận vài câu với mấy bằng hữu. Vì thế chờ hắn rời khỏi Lạc Đô, ngầm lại bắt đầu có đồn đãi nói Dục Vương với Dục Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, lén lút cản trở người ta tái giá, còn thả ra lời nói ai dám lấy Tiêu Cẩm Nguyệt chính là đang cùng hắn đoạt người. Tiêu phu nhân vừa nghe đồn đãi này, tự giác tìm được nguyên nhân cháu trai vội vàng rời đi, nguyên lai hắn nói bị đánh, là Dục Vương làm. Nhưng mà Dục Vương không phải ghét bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt sao, sao lại làm loại chuyện này? Tiêu tướng quốc cũng nghĩ trăm lần không ra, chỉ cảm thấy Dục Vương người này tâm tư thật sự không thể nắm lấy. hắn trái lo phải nghĩ, thế nào cũng không thể yên tâm, riêng gọi Tiêu Cẩm Nguyệt về tướng quốc phủ, tự mình dò hỏi. “Nữ nhi, con và Dục Vương đến tột cùng là chuyện như thế nào, hắn đối với con……?” Khương Vũ Triều: “Nữ nhi cũng không hiểu được đến tột cùng là chuyện như thế nào, nhưng đồn đãi như thế, tin đồn vô căn cứ là có nguyên nhân, không bằng đợi qua hai ngày là cung yến trùng dương, phụ thân mang con vào cung, nếu có thể nhìn thấy Dục Vương, nữ nhi nhất định tìm cơ hội dò hỏi một phen.” Việc này cũng không thể bỏ qua, Tiêu tướng quốc nghĩ nghĩ gật đầu đáp ứng. “một khi đã như vậy, con đi về trước cẩn thận chuẩn bị. Vào cung con trăm triệu phải khiêm tốn, đối đãi Dục Vương càng phải cẩn thận, không thể chọc giận hắn.” “Vâng.” Khương Vũ Triều đáp ứng, ra khỏi tướng quốc phủ, trên mặt tức khắc lộ ra tươi cười. Nàng nói muốn đi cung yến trùng dương, đương nhiên không phải vì hỏi Dục Vương cái gì, việc này không có ai hiểu rõ ràng toàn bộ nguyên nhân hơn nàng. Lần này nàng đi cung yến, là đi đánh call cho idol Thiếu Nguyên ca ca. Từ khi biết idol muốn tham gia cung yến Tết Trùng Dương, nàng cũng muốn đi, có thể xa xa nhìn một cái thì tốt rồi. Đáng tiếc không thể so với hiện đại, idol làm hoạt động có thể mua vé đi xem, thời đại này muốn vào cung, cái ‘ vé ’ này thật sự rất khó kiếm, cũng may lúc này vừa vặn gặp được cơ hội. Khương Vũ Triều coi cung yến trùng dương lần này coi như hoạt động cổ vũ thần tượng, đại bộ phận người còn lại là hướng về phía nhóm Vương gia chưa lập gia đình. Bình thường trong cung làm kiểu yến hội này, Hoàng Hậu điện hạ khó tránh khỏi phải bắt chặt cơ hội để xem mặt, giải quyết một chút nhân sinh đại sự cho nữ tử các gia đình quan lớn hiển quý thượng tầng cùng với đệ tử hoàng gia. Vì thế thời điểm này, các tiệm vải phường vải cùng cửa hàng trang sức liền náo nhiệt, trước cửa dừng đỗ vô số bảo mã hương xa, ra vào đều là tiểu thư phu nhân nhà đại gia. Khương Vũ Triều từ khi nhận được vải mà Hề Trác Ngọc tặng, cho người làm vài bộ xiêm y, mỗi ngày đều mặc, lúc này cung yến trùng dương, đương nhiên nàng cũng muốn mặc. Tiêu Cẩm Hương cũng muốn đi, trong phủ Tiêu tướng quốc người muốn đi cũng chỉ có hai nữ hài là các nàng, Tiêu Cẩm Hương mặc hoa hòe lộng lẫy, là bách hoa y đang thịnh hành ở Lạc Đô, nhìn vào thật hoa mắt. “Mẫu thân, sao nàng ta cũng được đi! Sao phụ thân để nàng ta cùng đi cho mất mặt? Đến lúc đó tỷ muội quen biết thấy con đi cùng một chỗ với nàng ấy, đều sẽ chê cười con!” Tiêu Cẩm Hương nhỏ giọng phát giận với Tiêu phu nhân, lại bị Tiêu phu nhân khuyên dỗ, ủy ủy khuất khuất ngồi một bên, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều không để ý tới, thái độ này làm Tiêu Cẩm Hương tức muốn ngã ngửa, dọc đường đi đều sưng mặt. Tiêu phu nhân răn dạy nàng: “Con lộ ra tươi cười cho ta, hôm nay nhiều người tới như vậy, nói không chừng ngày sau có ai là hôn phu của con, còn không lưu lại ấn tượng tốt, xem con có thể tuyển được thứ gì tốt!” Tiêu Cẩm Hương lẩm bẩm: “Nam tân nữ khách lại không ở cùng nhau, cách một cái hồ đó, đối diện còn có thể thấy con cười hay không cười?” Khương Vũ Triều thiếu chút nữa cười ra, bọn họ đây là đi xem mặt sao? Bất quá, Tiêu Cẩm Hương nói không sai, các nàng được dẫn tới bên ngự ao trong ngự viên, Khương Vũ Triều nhìn thấy hai tòa cung điện xa xa nhìn xuống Lâm hồ, mặt đối diện ra phía hồ đều mở rộng, bên trái là nam tân, bên phải là nữ khách, trông cung điện còn có đài biểu diễn, phía dưới còn có đài lâm hồ, bày các loài cúc hoa. Khoảng cách thế này, xác thật không nhìn rõ mặt người, thanh âm cũng loáng thoáng, chỉ có thể thấy rõ đại khái bên đối diện mặc quần áo gì. Khương Vũ Triều bình tĩnh đi theo Tiêu phu nhân bái kiến Hoàng Hậu điện hạ cùng với mấy vị hoàng phi và mệnh phụ trưởng bối tông thân. đi một vòng, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nói nhỏ khe khẽ, nói cái gì Tiêu Cẩm Nguyệt và Dục Vương linh tinh. không để bụng ánh mắt dừng trên người mình, Khương Vũ Triều lại chuyển đến những nữ tử tuổi trẻ, an tâm ngồi một bên. Hôm nay tới tham gia yến hội những nữ tử tuổi trẻ phần lớn mặc hoa hòe loè loẹt giống Tiêu Cẩm Hương, dù là người tính tình có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm, trên quần áo cũng có chút màu sắc và hoa văn điểm xuyết, giống Khương Vũ Triều mặc váy trắng trân châu cẩm thêm tử sa thuần tịnh, trong một đám thiếu nữ như hoa, liền trở nên cực kì bắt mắt. An tĩnh trong chốc lát, Khương Vũ Triều nghe có người dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Hôm nay yến tiệc này, không phải ai cũng có thể tới, có người không biết tự mình hiểu lấy sao, đã bị người ghét bỏ, còn mặt dày mày dạn tới, sợ không phải là muốn dây dưa không thôi.” Khương Vũ Triều: Ha, là nói ta. Nàng nhìn thấy một nữ tử đang tức giận, ngồi cùng Tiêu Cẩm Hương. OK, là fan của Dục Vương. Dục Vương lớn lên tuấn mỹ, dáng người cường tráng đĩnh bạt, cực có khí khái nam tử hán, ở Lạc Đô cũng có không ít thiếu nữ khuynh tâm, ở chỗ này không chỉ một hai người tâm hệ Dục Vương. Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt ỷ vào gia thế gả cho Dục Vương làm phi, không biết bao nhiêu người ngầm đâm chọc. hiện giờ các nàng cũng coi như là ra ngụm ác khí, khó được nhìn thấy Tiêu Cẩm Nguyệt, lập tức tụ tập bên nhau để trào phúng nàng. Những người khác cũng không quản, ngồi một bên chế giễu. Khương Vũ Triều vốn dĩ muốn đáp trả vài câu, nhưng xa xa nhìn thấy trong cung điện đối diện tụ tập không ít người, trong đó có một nam tử mặc trường bào hoa văn phức tạp, như hạc trong bầy gà, đứng ở bên đài dường như đang nhìn về hướng bên này, nàng lập tức đem xé bức ném sang một bên, cảm xúc mênh mông nhìn thân ảnh người kia. Xé bức không quan trọng bằng idol, không có! Nam tân bên kia, nam tử và nữ tử bên này vừa lúc tương phản, trừ một người mặc áo hoa, còn lại đều mặc mộc mạc. Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc chính là nổi bật nhất trong đám người, hắn dẫn mọi người chú mục không chỉ ở mặt mũi và quần áo, còn ở chỗ bên chân hắn nằm một con chó to, một thân da lông màu đen bóng loáng, dưới bụng và tai lại là lông màu vàng. Ở cung yến công nhiên mang chó, trừ hắn cũng không có người thứ hai, nhưng những người khác đều thấy nhiều không trách. Ngọc Lăng Vương yêu chó thành si, hoàng đế lại yêu thương hắn, cho hắn mang theo chó vào cung, đây cũng không phải con chó duy nhất hắn mang tiến cung, hắn còn theo tâm tình tùy tiện đổi các loại chó khác nhau mang ra cửa. “Ngọc ca đang nhìn ai?” Thất hoàng tử tò mò hỏi. Hề Trác Ngọc thu hồi ánh mắt, “không nhìn ai, bên kia tựa hồ rất náo nhiệt.” Thất hoàng tử cười hì hì nhìn về bọn nữ tử trong cung điện phía đối diện Lâm hồ, “Ai nha, các nàng sao lại đều mặc hoa y, xem ra vẫn là Ngọc ca được hoan nghênh nhất.” Hề Trác Ngọc lắc đầu, có phải vì hắn mặc hoa y hay không, hắn không biết, hắn chỉ biết nữ tử ngồi ở bên lâm hồ, mặc váy trắng tử sa hình như chính là fan cứng của mình, vải còn là hắn đưa. Có thể thấy có phải mặc hoa y hay không cũng không phải tiêu chuẩn đánh giá fan. Bên kia Khương Vũ Triều cũng nhận ra, nguyên liệu trên người idol đối diện, là chính mình đưa, tức khắc tâm tình rất tốt, vừa định muốn xé bức cùng người khác cũng mặc kệ. Tâm tình tốt liền thả cho các nàng một con đường sống đi. “Nha, đó có phải Ngọc Lăng Vương không? Có phải chàng đang nhìn chúng ta bên này không?” “Ngọc Lăng Vương tất nhiên là đang nhìn Thuần Hỉ quận chúa, hôm nay chúng ta nơi này chỉ có Thuần Hỉ quận chúa mặc xiêm y bắt mắt rõ ràng nhất.” “Ta nghe nói, Hoàng Hậu điện hạ cố ý muốn đưa Thuần Hỉ quận chúa cho Ngọc Lăng Vương làm Vương phi, chính là thật rồi?” Khương Vũ Triều tươi cười biến mất, chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía một nữ tử mặt đầy ngạo mạn trong đám người. Nàng kia mặc một thân váy dài hoa hồng lam tử đoàn, còn có mảng lớn hoa văn kim sắc nhỏ điểm xuyết, xác thật rất bắt mắt, bắt mắt đến mức người khác trong nhất thời chỉ có thể thấy rõ ràng váy của nàng mà không thấy rõ mặt nàng. Khương Vũ Triều cẩn thận đánh giá nàng, sau đó xùy một tiếng. Đến diện mạo này còn muốn gả cho idol? thật là cóc ghẻ nuốt ánh trăng —— si tâm vọng tưởng. Thuần Hỉ quận chúa đắc ý dào dạt, “Điện hạ nói, thực nhanh sẽ nói việc này với Trác Ngọc ca ca, Trác Ngọc ca ca từ nhỏ đối với ta cũng không tầm thường, khi còn nhỏ ở trong cung chúng ta đã từng gặp, chàng còn giúp ta chiếu cố chó con, nhiều năm như vậy chàng cũng chưa cưới, ta xem chính là đang đợi ta, Trác Ngọc ca ca chàng là của ta.” Phi thường tự đại. Khương Vũ Triều cười lạnh một tiếng. Cóc ghẻ thầm thì đó, cũng không sợ gió lớn lệch cằm, đây là ăn bao nhiêu tỏi, mới có khẩu khí lớn như vậy, cười chết người. Thuần Hỉ quận chúa dựng tai nghe thấy tiếng cười lạnh, lập tức mày dựng lên: “Ai đang cười?” Khương Vũ Triều thong dong nói: “Quận chúa, là ta đang cười, mới vừa rồi ta thấy ngoài đình có một con bạch hạc, cho nên bật cười.” Thuần Hỉ quận chúa: “Nguyên lai là ngươi, vậy có gì buồn cười, ta nghe nói ngươi bị Dục Vương vứt bỏ liền vào đạo quan ở, hiện tại vẫn còn cười được, chẳng lẽ niệm kinh niệm đến hỏng đầu óc rồi?” Khương Vũ Triều: “Bạch hạc đương nhiên là không buồn cười, nhưng mới vừa rồi con cóc bên cạnh bạch hạc, cóc muốn ăn bạch hạc lại không với tới, tức tối kêu oa oa, đây không phải thực buồn cười.” Thuần Hỉ quận chúa ngẩn người, ngay sau đó giận dữ nói: “Ngươi đang nói ta?” Khương Vũ Triều: “Làm sao lại thế, con cóc đó đầu lưỡi dài như vậy, quận chúa làm sao có thể so với cóc.” Thuần Hỉ quận chúa ngang ngược nói: “Ngươi chính là đang nói ta!” Khương Vũ Triều sửa sửa tay áo: “Ta thật không phải đang nói quận chúa, quận chúa vì sao lại cứ phải nhập vào cóc ghẻ.” Có một ít thiếu nữ nhịn không được bật cười, lại vội vàng nghẹn lại, chọc đến Thuần Hỉ quận chúa càng thêm tức giận, phắt một tiếng đứng lên, “Ngươi là thứ gì, cũng dám châm chọc ta?!” Lúc các nàng ở chỗ náo này nhiệt lên, đám nam tân đối diện cũng xảy ra chuyện. Ban đầu là Lục hoàng tử Triệu Phong còn chưa phong vương đang cùng người ta nói đến một ít phong lưu bát quái gần đây ở Lạc Đô, hắn tuổi không lớn, yêu nhất tin đồn phong nguyệt, không biết thế nào, lại nói đến việc Dục Vương. “Nghe nói Dục Vương với Dục Vương phi trước là dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, bức cho người ta không thể tái giá.” “Tam ca luôn luôn bá đạo, tính tình hắn như thế, không chịu để cho người khác lây dính đồ vật mình thích, hiện tại xem ra, hắn lúc trước hưu bỏ Tiêu Cẩm Nguyệt chẳng lẽ là cố làm ra vẻ, kỳ thật trong lòng còn nhớ mãi không quên người ta.” Lục hoàng tử Triệu Phong cười hì hì nói. Đây vốn là câu thuận miệng vui đùa, nào nghĩ lại trùng hợp, Dục Vương vừa vặn đi vào nghe thấy những lời này, lập tức trầm mặt xuống nói: “Lục đệ không cần nói năng bậy bạ thì hơn, một ít lời đồn đãi phố phường mà thôi, chẳng lẽ đệ thật sự tin tưởng?” hắn hừ một tiếng, đầy mặt ghét bỏ: “Tiêu Cẩm Nguyệt dung mạo tầm thường, đến tư sắc so ra còn kém nha hoàn hầu hạ bổn vương, tính cách mềm yếu không thú vị khiến người ta chán ghét, thực vô vị, lại là tiện phụ ai cũng có thể làm chồng, ai có thể nhìn trúng loại nữ nhân này ……” Nếu bình thường, cũng sẽ không có ai vì một nữ nhân nho nhỏ nháo ra không thoải mái với Dục Vương, đến Lục hoàng tử thấy hắn nổi giận, cũng chuẩn bị cười theo cùng mắng hai câu làm cho hắn nguôi giận. Ai ngờ Ngọc Lăng Vương lúc này ngồi một bên, từ trước đến nay đều vạn sự mặc kệ, đột nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, “Dục Vương hà tất chửi bới một nữ tử vô tội như thế, Tiêu tam cô nương đãi người ôn hòa có lễ, ta thấy nàng lại không phải tiện phụ trong miệng huynh, Dục Vương vẫn nên nói cẩn thận cho thỏa đáng.” Trường hợp lập tức lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.