Nữ Chính! Cô Tiêu Đời Rồi!!

Chương 14 : Ngày nghỉ yên bình(tt)

“Đi ăn thôi nào! Em đói lắm rồi!”Johnny rất thích đồ ăn như cô vậy. “Ê! Hôm nay mày đi xe mui trần không?” Cô hỏi nó. “Có!” “Thế cho tao đi chung nhé!” “Mày lắm mồm lắm! Tao chỉ muốn đi với Johnson.” “Ơ!! Nếu mày không cho tao đi cùng thì mày cũng phải cho thằng Johnny đi cùng mày đi! Nó nói chuyện còn nhiều hơn cả tao!”Cô đuổi Johnny đi. “Cũng được!” Thế là hai chiếc xe Lamborghini mui trần đi tới quán ăn. “Tôi là Samantha Cardwell, đã đặt chỗ từ trước rồi.” “Dạ! Đây là bàn của mọi người.” Bọn nó ngồi xuống bàn ăn rồi ăn uống ngon lành, nói chuyện rất vui vẻ. Từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy bọn hắn đâu cả. “Tớ có thể ngồi đây cùng các cậu được không?” Là Alexander, cuộc đời của nó thật xui xẻo, hết gặp bọn hắn rồi lại đến anh. “Cút!”Nó thẳng thừng từ chối khiến anh phải xem lại vẻ đẹp trai của mình. “Cậu không đồng ý thì chẳng sao vì còn những người khác nữa! Các bạn cho mình ngồi đây được không?” Anh quay sang hỏi bọn nó, không hỏi nó nữa. “Cút...” Lần này thì bọn nó đều đồng thanh nói khiến anh nhục không thể tả. Từ bé đến giờ, chưa từng có một người nào có thể từ chối anh. “Ê! Alex! Tại sao mày lại ở đây?” Hắn cùng với nhỏ, Anna và Mia. Hắn nhìn vào bọn nó.”Ngồi cùng tao cho vui! Ngồi cùng bọn này làm gì!” “Đây là bàn của quý khách!”Nhân viên của nhà hàng đưa tay về chiếc bàn bên cạnh bàn nó. Ông trời như muốn trừng phạt nó hay sao mà bây giờ tất cả kẻ thù của nó đang ngồi bàn bên cạnh, điều này thật tồi tệ. Nó chửi thầm trong đầu nên không ai biết. Cả bữa ăn, bọn nó chẳng đứa nào ăn ngon cả, ngay bọn hắn đây còn như vậy. Vì từ lúc hắn ngồi bàn bên cạnh thì bọn nó chẳng nói với nhau câu nào. Bọn hắn cũng giữ nguyên bầu không khí yên lặng. “Ăn cũng không ngon được nữa!” Cô và Johnny than trời. “Đi dạo không?” Nó hỏi mọi người, bọn nó đều gật đầu. Bọn nó quẳng xe trên bờ rồi đi dọc bờ biển. “Johnny, Johnson, Josh, mấy đứa có nhớ lần đầu mấy đứa gặp Rony như thế nào không?” Cô hỏi. “Đương nhiên là nhớ, bọn em yêu đứa con gái đó kiêm chị họ mình vì tưởng Rony tốt, ai ngờ...”Josh nói “Là một con cáo đội lốt cừu non, Rony không hiền như chúng em tưởng. Đánh đá, độc ác, đểu cáng, lừa đảo.”Johnson rất hối hận. “Chúng em biết mọi chuyện nhờ thuê gián điệp theo dõi Rony.”Johnny cười. “Thế mấy đứa gặp chị Sam như thế nào?” Cô tiếp tục hỏi. “Một đứa mean girl. Gặp chỉ để tán rồi đá. Em ghét chị Sam hồi trước rất nhiều vì tưởng chị hại Rony. Đâu ai tưởng được chị lại là...”Josh rưng rưng nước mắt vì đã hại nó “Là một người con gái tốt bụng nhưng lại lạnh lùng, chị rất tiết kiệm lời nói của mình. Chị trái ngược hoàn toàn với Rony hay những điều chúng em nghĩ về chị hồi trước.” Johnson cười thoáng nhưng cũng đủ cho nó nhìn thấy. “Chúng em thấy ra con người thực sự của chị qua từng hành động từng lời nói, cách đối xử qua những ngày tháng. Bọn em mới hiểu ai tốt ai xấu.” Johnny đã từng tát nó vì nó quát nhỏ. “Thế còn chị, các em ấn ấn tượng gì về chị?” Cô hỏi. “Đương nhiên là nhu cầu ăn uống của chị. Thực đơn của chị còn nhiều năng lượng hơn cả cầu thủ bóng rổ.”Josh nhịn cười. “Cách chị giữ dáng và tập thể dục. Ăn một đống mà người vẫn như người mẫu!” Johnson quan tâm đến sức khỏe của mọi người rất nhiều. “Cách chị luôn bảo vệ che chở chúng em và chúng em yêu chị!” Johnny làm tay hình trái tim. Cả bọn nói chuyện rất vui vẻ. Đến 11h đêm, bọn nó mới đi về phòng nghỉ ngơi. 7h sáng hôm sau, bọn nó đều xuống tầng để ăn sáng. “Ali và Eva sắp về rồi đó!” Nó nói. “Về rồi ư! Em còn chưa kịp ăn chơi nhảy múa gì...”Johnny buồn bã. “Thế bao giờ hai đứa nó về?” Cô hỏi. “Chiều nay, tầm 6h-6h rưỡi gì đó!” Nó lại làm việc. Gần như ngày nghỉ của nó toàn dùng để làm việc. Nó làm việc nhiều đến nỗi đi đâu nó cũng phải mang laptop đi. “Sao phải về làm gì?” Johnson hỏi. “Để tìm lại ba mẹ. Bây giờ máy bay chuẩn bị cất cánh rồi. Tầm 4h chúng ta sẽ đi về.” “Ok! Thế chúng ta có ra biển không?” cậu thắc mắc. “Có.” Bọn nó chơi đến chiều, rồi trả phòng và đi về. “Mấy đứa ơi! Đi thôi, không muộn đấy.” “Vâng.” “Bác Will ơi! Hôm nay Eva và Ali sẽ về!” Nói xong cô đưa một tờ giấy dài”Bác sai người đi mua cho cháu những thứ này, mua đầy đủ nhé!” “Bác biết rồi, mấy đứa đi đi, đừng để bọn nó phải đợi lâu!” Bác Will nói. “Vâng! Chúng cháu đi đây!” Sau khi từ chỗ nghỉ mát về đến nhà, bọn nó lên phòng nghỉ ngơi để chiều đi đón hai đứa. Ở sân bay... -Mấy đứa con gái kia xinh dã man-N1 -Ờ, xinh thật!-N2 -Xinh làm sao được bằng tao-N3 -Mấy thằng con trai bị mù hết rồi hay sao, tự nhiên ngắm mấy nhỏ kia!-N4 Bọn nó chẳng quan tâm, điều bọn nó quan tâm đến là Eva và Ali. “Ali, Eva! Ở đây này!”Cô nói to rồi vẫy tay hai người con gái cáo ráo, xinh đẹp, trẻ trung và năng động chạy đến ôm nó và cô. “Em nhớ hai chị lắm luôn ý!” Cô nàng tóc đỏ ôm nó. Còn cô nàng tóc nâu ôm lấy cô. “ Thế dạo này hai em thế nào! Cũng phải ba năm rồi mới gặp lại, khá xưa nhiều đó!” Cô xoa đầu Eva. “Thôi đi về!” Anh em John cáu vì 2 cô bạn gái của mình lại không thèm để ý đến mình. “Bác Will, lâu lắm mới gặp lại bác. Bác còn nhớ chúng cháu không? Ali và Eva?” “Đương nhiên là bác nhớ! Hai cháu về ở có lâu không?” “Tầm 1 năm ạ!” “Kathy bác mua đầy đủ đồ cho cháu rồi!”Bác Will nói với cô. “Vâng bác cứ để đấy. Hôm nay bác ăn cùng bọn cháu nhé!”Cô rất vui vì gặp lại hai đứa em kết nghĩa của mình. “Ừ, bác biết rồi.” Bác Will gật đầu rồi đi ra vườn tưới cây. Bọn nó đều vào bếp nấu bữa cơm tối cả. Trên bàn có rất nhiều món ăn. Mọi người đều trò chuyện vui vẻ, không khí trong nhà trở nên ấm áp hơn. “Mai hai chúng em sẽ đi học ở trường Star!”Eva nói. “Thật sao! Bọn chị cũng đang học ở đó!”Cô nói “Thế thì tốt quá rồi! Mà nhà chị còn phòng không, con thì cho chúng em ở nhờ nhé!”Ali hỏi nó vì nó chưa thuê phòng ở khách sạn. “Còn hơn mười phòng cơ! Kathy, mày dẫn chúng nó lên phòng rồi dạy nội quy nhà ở nhé.”Nó chỉ lên tầng. “Xin chào các bạn! Mình là Eva Morris, mong mọi người giúp đỡ!” Eva làm mặt đáng yêu. “Chào! Ali Wilson!” Ali nói ngắn gọn, lạnh lùng “Chả là nhà giàu, cũng chẳng phải người yêu của ai!”Nhỏ bĩu môi. “Chảnh”Anna chỉ thẳng vào mặt Ali. “Toàn mấy con cáo, sao chúng nó vào được lớp S!”Mia cố tình nói to. “Các cô vừa nói gì bạn gái của chúng tôi?” End chap