Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 53 : Nên tới chung quy sẽ đến

Ban đêm, hoa đăng lấp lánh? Trong suốt rực rỡ, ánh sáng một mảnh loang lổ Bích Tiêu cung. Đêm nay Bích Tiêu cung nhất định không yên tĩnh, bởi vì một mối hôn sự chính trị không có bất luận tình cảm gì sẽ được diễn ra ở trong này. "Đến, để bình hoa ở đây! Đúng, còn đặt bức họa cuộn tròn ở góc tây bắc bên kia." Ý phi trăm năm khó được một lần thiết đãi, hôm nay tự mình đốc thúc nô tì và nô tài vội trước vội sau sắp xếp lại Bích Tiêu cung, sợ bọn hạ nhân tay chân vụng về này làm không tốt mà đánh mất mặt mũi Ý phi nương nương bà. "Mẫu phi!" Đang lúc Tiêu Dung Diệp trầm giọng đến gần, Ý phi vội vàng mới có thời gian bứt ra. "Diệp nhi, con đã đến rồi!" Ý phi xoay người thấy đứa con khí vũ bất phàm của mình, nội tâm cao hứng đến khó có thể nói nên lời. Tiến lên, tay kéo Tiêu Dung Diệp đến chính sảnh. Đợi đến khi Ý phi ngồi ở trên giường, Tiêu Dung Diệp ở một bên dùng giọng nói trầm ổn nói: "Mẫu phi, việc nặng này để hạ nhân làm là được rồi, ngài làm gì còn cần phải tự thân làm?" "Không phải bản cung cần làm mấy việc này, chỉ là những hạ nhân này tay chân vụng về, mẫu phi sợ bọn họ làm không tốt, ngược lại làm phiền không khí vui mừng của chúng ta." Ý phi vui vẻ cười khanh khách, trên mặt là vui thích khó có thể che giấu. Thấy trên mặt mẫu phi mình là vui sướng khó có thể nói nên lời, cho dù nội tâm Tiêu Dung Diệp mâu thuẫn và thống khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến thân mẫu mình rất vui vẻ, hắn vẫn nhịn xuống nội tâm hoảng sợ không muốn, dù sao hắn rất không nỡ phá vỡ vui vẻ của thân mẫu của mình. Đang lúc mẫu tử hai người lâm vào một trận trầm mặc, thái giám vừa vặn bẩm báo, đánh vỡ không khí xấu hổ. "Bẩm báo Ý phi nương nương, Tư Đồ Lan Cẩn - con gái Tư Đồ đại tướng quân tiến đến yết kiến!" "Mau truyền!" "Vâng" Đợi sau khi thái giám rời khỏi phòng, Tư Đồ Lan Cẩn chải một búi song cá, cắm hai trâm ngọc màu xanh đậm, mấy viên trân châu đặt ở trên búi tóc, y phục trăm điệp chơi đùa, váy dài nếp gấp kéo đất phác họa thân hình lung linh của nàng, áo trước ngực thêu hoa, da thịt nhẵn nhụi như son, phần đuôi làn váy thêu đầy hương tuệ lam chỉ, mỗi một bước, mùi hương thanh nhã đều xông vào mũi. Lúm đồng tiền đáng yêu như hoa, má hồng giống như hồng mai, một đôi mắt giống như nước mắt mùa thu, môi đỏ mọng khẽ mở, tiến lên. "Thần nữ Tư Đồ Lan Cẩn khấu kiến Ý phi nương nương, cung chúc Ý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." "Đến, Lan Cẩn mau mau bình thân!" Ý phi chuyển bước chân đi xuống bậc thềm, tay kéo Tư Đồ Lan Cẩn qua, nghiễm nhiên một bộ dáng hết sức hài lòng với nàng. "Tư Đồ đại tướng quân quả nhiên là biết cách dạy nữ nhi, xem lan cẩn ưu tú biết bao!" Lời nói Ý phi thấm thía, sớm coi Tư Đồ Lan Cẩn chắc chắn là con dâu của mình rồi. "Thần nữ sợ hãi, Ý phi nương nương khen lầm rồi!" Tư Đồ Lan Cẩn cúi đầu, cử chỉ thích đáng nói qua. "Sao Lan Cẩn lại nói vậy, con lại có thể khách khí với bản cung sao! Đến đến đến, để bản cung giới thiệu cho con một chút." Nói xong tay liền lôi kéo Tư Đồ Lan Cẩn đi đến trước mặt Tiêu Dung Diệp. "Lan Cẩn, đây là con của bản cung, cũng là Tứ hoàng tử An Nam quốc đương triều - - Tiêu Dung Diệp." Tuy rằng Tư Đồ Lan Cẩn chỉ ở trong khuê phòng, nhưng bản thân ở nhà võ tướng, tự nhiên mưa dầm thấm đất đối với chuyện cung đình một chút, vẫn biết được thân phận của Tiêu Dung Diệp. Tư Đồ Lan Cẩn xuất thân danh môn liền tự nhiên thoải mái chắp tay thi lễ với Tiêu Dung Diệp, nói: "Thần nữ Tư Đồ Lan Cẩn, tham kiến Thần vương điện hạ, nguyện điện hạ thiên tuế vạn an."