Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 227 : Vật nhỏ, nàng còn có thể chịu nổi không? (2)

Editor: Hoàng Dung Thấy Tiêu Dung Diệp từ Hùng Ưng biến thành gà, thật giống như nam nhân có dục vọng mãnh liệt vừa rồi không phải là hắn. "Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, đừng giả bộ với lão nương, nói chính sự!" Lệ Ảnh Yên một bộ dáng nghiêm trang nhìn Tiêu Dung Diệp, ánh mắt đều rất nghiêm túc. Nhưng Tiêu Dung Diệp cũng không phải là người ngồi không, làm sao có thể tùy ý bản thân làm ra bộ dáng thờ ơ sau khi bị cô gái nhỏ này trêu chọc. Rốt cục, Tiêu Dung Diệp vẫn khó có thể chịu được phản ứng đói khát bản năng của thân thể. Bàn tay to kéo Lệ Ảnh Yên qua, lại lần nữa nhất quyết không tha bế nàng lên, trực tiếp đánh về phía giường sạp. "Nam cặn bã đáng chết, chàng... chàng còn muốn nghe ta nói chính sự hay không?" "Đương nhiên muốn nghe, bất quá chúng ta có thể vừa làm vừa nói, hai bên đều không chậm trễ!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền hưng phấn như là tiểu tử đánh máu gà, ngón tay sau khi chạm vào vạt áo Lệ Ảnh Yên, liền không quan tâm bắt đầu xé rách. Không đến vài cái, liền tụt xuống sạch sẽ chỗ y phục này. Hai thân mình lõa thể, ngay sau đó rốt cuộc liền không chịu đựng nổi tình dục đánh sâu vào, triền miên ôm cùng một chỗ. - - phân cách tuyến - - Một hồi hoan ái, sau khi nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa làm xong, giữa trán Lệ Ảnh Yên toát mồ hôi cúi đầu ở trên da thịt to lớn màu đồng của Tiêu Dung Diệp. "Vừa rồi mệt mỏi không?" "Có!" Lệ Ảnh Yên thành thật gật gật đầu, dù sao đã lâu không có làm với nhau, lúc hắn tiến vào, bản thân rõ ràng không thích ứng. "Tiểu yêu tinh, thật lâu không chạm vào nàng, thật chặt, ta cũng không muốn ra rồi!" Tiêu Dung Diệp trêu đùa, trên gương mặt tuấn tú đều là gợn sóng xấu xa. Lời nói làm người ta mặt nóng tai hồng như thế, Lệ Ảnh Yên gấp đến độ thẹn thùng nâng nắm tay nhỏ lên, bỗng chốc đánh lên trên ngực của hắn. "Đại sắc lang, ta nói chàng không thể đứng đắn một chút sao! Nói chính sự với chàng đấy!" "Ừ, nói đi, ta nghe!" "Ta đã tra được chuyện chúng ta không phải huynh muội ruột, về mặt này, thật sự có rất nhiều rất nhiều chuyện xưa thật đáng buồn, toàn bộ đều là tội nghiệt!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền dịu dàng nói ra hết thảy với Tiêu Dung Diệp. Mà đợi đến sau khi Lệ Ảnh Yên nói xong tất cả, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp tiếc hận, tiếp đó yêu thương ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực. "Cẩu Đản, không nghĩ tới, quá khứ của nàng lại xót xa như vậy!" Cằm trong suốt nhẹ để ở trên đầu Lệ Ảnh Yên, rất muốn truyền lại toàn bộ ấm áp của mình cho nàng. Không nghĩ tới nàng lại có thể là kết quả lưu lại sau khi mẫu thân nàng bị người luân phiên cưỡng hiếp, thật là rất đáng thương, thật đáng thương mà! "Không có việc gì. Nam cặn bã, đều đã qua, ta tốt lắm, huống chi hiện tại ta có chàng, như vậy đủ rồi!" Nói xong, Lệ Ảnh Yên động tình giương đầu lên, môi hôn lên cằm cương nghị lại kiêu căng này, rồi chậm rãi liếm láp qua hầu kết. Giờ khắc này, Lệ Ảnh Yên học cảm giác Tiêu Dung Diệp hôn môi mình, thử mút hôn hắn từng chút một. "Ưm..." Tiêu Dung Diệp hưởng thụ rên ngâm một tiếng, cảm giác bản thân giống như sắp bay lên. Tiêu Dung Diệp vốn không nghĩ cắt đứt động tác Lệ Ảnh Yên hôn môi mình, nhưng lo lắng thân thể của nàng không chịu nổi, liền nâng tay, nắm giữ cằm nhỏ của nàng lên - - "Vật nhỏ, nàng còn có thể chịu nổi sao? Không sợ ta làm nàng tan nát à?" "Sợ, nhưng ... ta sợ sau này không có cơ hội nữa!" Lệ Ảnh Yên nức nở, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đều sắp có thể chảy ra nước. Mà nghe nói như thế, Tiêu Dung Diệp liền ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi nàng đang nói cái gì. "Cẩu Đản, nói với ta, nàng muốn nói cái gì?" Tiêu Dung Diệp mặt mày thâm thúy nhìn chằm chằm Lệ Ảnh Yên, sợ bản thân không lưu ý một chút, liền không phát hiện vẻ khác thường trên mặt của nàng. "Trên đường về, ta gặp người của hoàng hậu, bọn họ muốn giết ta, nhưng may là có bà vú giúp ta. Ta nghĩ, nếu hoàng hậu bọn họ đã có thể xuống tay với ta, vậy đối với chàng, cũng nhất định là sớm đã có tâm ám sát, cho nên ta sợ..." "Yên tâm đi, Cẩu Đản, không cần sợ! Chúng ta đều sẽ không có chuyện gì!"