Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 197 : Chân tướng đau lòng
Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này không khống chế được cảm xúc, tất nhiên có lý do của hắn, hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.
"Yên Nhi, nàng trước đừng kích động, hãy nghe ta nói!"
Hoắc Thiếu Nghi thật sự nóng nảy, nữ tử này có bao nhiêu bướng bỉnh, hắn rất rõ ràng.
"Ngươi nói, ta nghe đây!"
Lệ Ảnh Yên thấy Hoắc Thiếu Nghi sốt ruột như vậy, nghĩ rằng nhất định là có chuyện trọng đại gì đó, bằng không hắn sẽ không không làm như vậy.
"Hãy nghe ta nói, Yên Nhi, nàng trước lấy kéo xuống, nàng để kéo ở trên cổ tay, ta sẽ lo lắng!"
Hoắc Thiếu Nghi gấp đến độ giữa trán trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Động tác đưa tay ý bảo Lệ Ảnh Yên bỏ kéo xuống, đến tay hắn đều đang run rẩy.
"Thế nào? Sợ ta chết ư? Vậy ngươi nhanh nói đi, kéo này không có mắt đâu, nói không chừng, ta quá kích động sẽ tự mình kết thúc!"
Lệ Ảnh Yên nửa là uy hiếp, nửa là tính toán nói qua, hôm nay thế nào nàng cũng phải biết toàn bộ rõ ràng mọi chuyện từ miệng hắn, bằng không nàng thật sự không để ý lấy chết uy hiếp.
"Yên Nhi, nàng đừng làm ta sợ!"
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi cũng biết ta nhiều năm như vậy, tính tình của ta, ngươi rất rõ ràng, nếu ta đã ra tay, nhất định sẽ không có thương lượng đường sống!"
Hoắc Thiếu Nghi biết Lệ Ảnh Yên thật sự không phải đang uy hiếp mình, năm đó bản thân mình rời đi, đã để hắn biết được quyết liệt của nàng.
Đốt sạch toàn bộ trí nhớ về hắn, đồ hắn tặng cho nàng đều cháy sạch như một làn khói, không thừa một mảnh vụn
Năm đó Lệ Ảnh Yên lạnh lùng tuyệt tình liếc mắt một cái, khiến trong lòng Hoắc Thiếu Nghi đã biết nữ tử này cố chấp ngang bướng.
Giờ phút này lấy sinh mệnh đến uy hiếp mình, nàng nhất định có thể xuống tay.
"Yên Nhi, ta..."
Thật lâu sau, Hoắc Thiếu Nghi ấp úng nói không nên lời, bởi vì cử chỉ chấn động này của Lệ Ảnh Yên, cả trái tim của hắn đều nhảy vọt lên cổ họng.
"Nói!"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên kéo lưỡi kéo trên da thịt trắng nõn, nhẹ nhàng quẹt một cái, nhất thời một vết đỏ hiện ra.
"Yên Nhi..."
"Ngươi nói!"
Lệ Ảnh Yên đau triệt nội tâm rống to một tiếng, dù cả trái tim đều đột nhiên run rẩy lên.
"Yên Nhi, nàng ngàn vạn đừng dọa ta! Ta nói, ta nói..."
Hoắc Thiếu Nghi thấy dấu vết bắt mắt đó, tâm triệt để hoảng hốt.
Bất đắc dĩ hít sâu một hơi, giọng nói mang theo thê lương vang lên.
"Nàng không thể ở cùng Dung Diệp, không phải ta cố ý, là vì..."
"Bởi vì sao?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn, Hoắc Thiếu Nghi bất an nắm lấy tóc. Nghĩ rằng quả thật nên để nàng biết chân tướng chuyện này, bằng không tiếp tục như vậy, chỉ có thể tăng thêm nghiệt duyên.
Chỉ là bây giờ phải giải quyết chuyện này như thế nào? Hắn không xác định Lệ Ảnh Yên có thể tiếp nhận chuyện tàn khốc này không? Hay là nàng có thể hoàn toàn nhìn rõ chân tướng, không bao giờ muốn có liên quan gì với Tiêu Dung Diệp nữa, từ đây trải qua cuộc sống vô ưu vô lo của nàng.
Nghĩ đến lý do cuối cùng, Hoắc Thiếu Nghi âm thầm cho mình sức mạnh.
Cho dù loại khả năng này thật nhỏ, nhưng nàng là một nữ tử có thể nhận rõ chân tướng sự thật, tự nhiên nàng vẫn rất có thể lựa chọn khả năng cuối cùng.
Nghĩ đến điều này, Hoắc Thiếu Nghi tìm cho mình một lý do sứt sẹo nhất.
"Bởi vì... nàng và Dung Diệp là huynh muội ruột...cùng phụ thân khác mẹ!"
Giọng nói của Hoắc Thiếu Nghi càng ngày càng nhỏ, thậm chí đã bắt đầu lo lắng không yên.
"Không có khả năng!"
Lệ Ảnh Yên lập tức bạo rống một tiếng trời đen kịt, cả trái tim đang run rẩy kịch liệt.
"Ta không tin, không tin, đây nhất định là ngươi vì để ta rời khỏi Dung Diệp nên lừa gạt ta. Hoắc Thiếu Nghi, ta sẽ không ngốc đến mức lại mắc mưu của ngươi đâu!"
"Yên Nhi, không phải, ta không có lừa nàng, đây là sự thật, nếu không sao ta có thể dao động cảm xúc lớn như vậy! Nàng và Dung Diệp thật sự là là huynh muội ruột, mẫu thân của nàng từng là nữ nhân của thiên tử đương triều, điểm ấy không có sai!"
Từng chữ châu ngọc của Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn không có chút sai lầm nào.
Thấy trong mắt thâm thúy của hắn đều là vẻ kích động rõ ràng, đều là thần sắc thê lương.
Ánh mắt và lời nói chắc chắn, không lúc nào không đang ám chỉ nàng, hắn không có lừa nàng.
"Mẫu thân của ta? Sao ngươi có thể biết những thứ này? Hoắc Thiếu Nghi, nếu ngươi không cho ta một lý do đầy đủ chứng thực lời nói của ngươi, ta sẽ hận ngươi cả đời!"
Lệ Ảnh Yên run giọng, nàng không tin, nàng cần một lý do đầy đủ để nàng hoàn toàn tin tưởng, bằng không nàng thật sự sẽ hận hắn cả đời.
"Thân thế của nàng, ta cũng mới biết được trước đó không lâu! Nàng có biết lý do năm năm trước, tộc Hoắc thị chúng ta rời khỏi An Nam quốc là gì không? Đó cũng là nguyên nhân đi không từ giã với nàng?"
Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, thân thế của nàng có quan hệ gì với một nhà Hoắc thị rời xa An Nam quốc.
"Năm đó, lúc mẹ ta tắm cho nàng, trong lúc vô tình phát hiện một khối Ngọc Thạch màu tím trên người nàng, khối ngọc tím này là tín vật định tình hoàng thượng Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong tặng cho hoàng hậu Hứa Di. Mà trên người nàng có khối ngọc thạch này, liền chứng thực thân phận của nàng là công chúa mất nước của Bắc Minh quốc!"
Hoắc Thiếu Nghi nhàn nhạt hít vào một hơi, tiếp tục nhẹ nhàng nói - -
"Mà nàng cũng không phải đứa nhỏ của Lệ Hùng Phong. Năm đó thiên tử An Nam quốc Tiêu Hạo Thiên đi sứ Bắc Minh quốc, bởi vì hàng năm hoàng đề Bắc Minh quốc bận rộn chính sự mà không đi hậu cung, điều này làm cho Tiêu Hạo Thiên và hoàng hậu Hứa Di có cơ hội quan hệ với nhau."
"Hai người bọn họ điên loan đổ phượng, sinh ra nàng. Mà chuyện này bị Lệ Hùng Phong biết được, không chỉ có nhốt hoàng hậu vào lãnh cung, còn muốn giết nàng khi còn trong tã lót. Mà nương nàng, cũng là hoàng hậu Hứa Di của Bắc Minh quốc biết được trước tiên, đưa nàng đến ngoài cung, để cho nàng không bị chết!"
"Vì thế, Tiêu Hạo Thiên không tiếc hợp lực đánh bắc, tàn sát hàng loạt dân trong thành Bắc Minh. Hứa Di - nương nàng cũng coi là hồng nhan mệnh ngắn, ngày binh mã giẫm đạp đó, đã cùng hoàng thượng uống rượu độc mà chết!"
"Dung Diệp là hoàng tử của hoàng thượng và Ý phi, cũng là hoàng huynh cùng phụ thân khác mẹ với nàng. Yên Nhi, chuyện này, nàng không tin cũng phải tin, hắn - - thật sự là huynh muội ruột với nàng!"
"Keng!" một tiếng, kéo nắm chặt trong tay Lệ Ảnh Yên đột nhiên rơi xuống đất.
"Làm sao có thể?"
Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt, mắt đầy hoảng sợ.
"Ngươi gạt ta đúng hay không? Đúng hay không? Ta và hắn... làm sao có thể là huynh muội!"
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bị lời nói Hoắc Thiếu Nghi kích thích đến phát điên.
Thân mình gầy yếu như là lục bình trôi dạt bất định trong gió, trái tim đều đang bởi vì lời nói của Hoắc Thiếu Nghi mà nhảy bật kịch liệt.
"Yên Nhi, ta biết trong lòng nàng nhất định rất thống khổ, nhưng đây là chân tướng sự thật!"
Hoắc Thiếu Nghi vừa mới dứt lời, chỉ nghe - -
"Á!"
Một tiếng thét lên tê tâm liệt phế, hai tay Lệ Ảnh Yên nắm chặt tóc hỗn loạn của mình, tay mềm giống như kim loại lôi kéo sang hai bên, bộ dáng hung dữ nổi điên giống như là muốn ăn thịt người.
Đầu Lệ Ảnh Yên bởi vì biết chân tướng sự thật, cảm giác giống như sắp nổ tung, đau đớn xông thẳng tới đáy lòng, khiến mỗi lần hô hấp nàng đều mang theo đau đớn triệt tâm triệt phổi.
"Tại sao có thể như vậy? Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lâm vào trong sợ hãi thật sâu, nàng không tin, sao loại chuyện quạ đen này có thể sẽ phát sinh ở trên thân thể nàng.
Trời cao, quả thực mở một trận đùa giỡn lớn với nàng.
"Yên Nhi, phát sinh loại chuyện này, chúng ta đều đau lòng, nàng cũng đừng quá kích động, ta nói rõ những việc này cho nàng, sợ nàng nhìn không ra. Nhưng hiện tại nàng đã biết toàn bộ chân tướng rồi, cho nên đây cũng là lý do ép ta nổi điên ngăn trở nàng như vậy!"
Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, tay Lệ Ảnh Yên níu chặt tóc mình kéo xuống dưới, tiếp đó ôm lấy nàng vào lòng, cẩn thận an ủi đầy đủ.
"Yên Nhi, nếu chuyện đã phát sinh, ai cũng bất ngờ, nàng cũng là người bị hại, ân oán đời trước, đời này liền để cho nó qua đi! Hiện tại nàng rời khỏi An Nam quốc, mới có thể trôi qua cuộc sống an bình! Chỉ cần nàng nguyện ý, ta nguyện ý bỏ qua hết thảy, ở cùng với nàng."
Hoắc Thiếu Nghi trấn an, không chút nào phát hiện Lệ Ảnh Yên trong ngực, sắc mặt đang dần dần trở nên trắng bệch.
Mà giờ phút này, đầu Lệ Ảnh Yên bị suy nghĩ hỗn loạn này tra tấn đến nổ tung, nơi nào còn có tâm tư đi nghe Hoắc Thiếu Nghi nói cái gì!
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, bản thân lại có thể xảy ra loại chuyện này với anh trai của mình, nhưng lại không biết xấu hổ mà còn có con.
Thật sự là nghiệp chướng! Nghiệp chướng mà!
"Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi bị đẩy ra liền ngẩn ngơ, còn chưa phản ứng kịp - -
Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên bưng nồi canh gà lên, ngửa mặt lên trời uống, chính là "ừng ực, ừng ực" uống xong.
"Yên Nhi, nàng... nàng làm cái gì vậy?"
Hoắc Thiếu Nghi một phen tiến lên lôi kéo Lệ Ảnh Yên qua, mắt đầy kinh hoảng.
"Không phải ngươi hạ thuốc xảy thai vào trong này ư? Ha ha, đúng lúc, để hủy đi nghiệt chủng trong bụng và mọi thứ liên quan! Ha ha!"
Lệ Ảnh Yên cười điên cuồng ha hả, vừa nói xong, nước mắt khó có thể ngừng chảy xuôi.
Nếu tất cả đã là nghiệt duyên, vậy thì để nó kết thúc hết đi!
Nghĩ, Lệ Ảnh Yên đưa tay để lên bụng.
"Con à, thực xin lỗi, là nương có lỗi với con!"
Mắt Lệ Ảnh Yên rưng rưng nước nói xong, mắt sắc thấy chiếc kéo trên đất.
Xô đẩy gông cùm xiềng xích của Hoắc Thiếu Nghi với mình ra, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng nhặt chiếc kéo mình vứt bỏ lên.
Cầm kéo, đột nhiên đâm xuống ngực mình - -
"Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi thật sự sợ ngây người, may là hắn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay chặn chiếc kéo này lại.
"Ưm..."
Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy đau đớn truyền từ tay đến khắp toàn thân, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ này đột nhiên khiến hắn hít vào một hơi.
Máu tươi, như là một dòng suối, chảy ào ào từ tay Hoắc Thiếu Nghi xuống dưới.
Lệ Ảnh Yên sợ ngây người, nàng... nàng lại có thể đâm xuyên qua bàn tay Hoắc Thiếu Nghi!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
50 chương
46 chương
73 chương
78 chương